Trò Chơi Suy Diễn

Chương 659: Mộng Yểm (16) Chữ viết bằng máu (2)

Hai người đi trên con đường nhỏ yên tĩnh và xung quanh là những bia mộ được sắp xếp gọn gàng. Ở sau cây, luôn có những bóng đen thui ẩn nấp kỹ càng rồi giương đôi mắt nhìn trộm bọn họ khiến người ta không thể không cảm thấy lạnh lẽo ở phía sau lưng.



"Cậu có biết không, trước khi gặp cậu thì tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày tôi chủ động đâm đầu vào đường chết bằng cách đi dạo trong nghĩa trang vào lúc nửa đêm đấy.” Triệu Nho Nho đi sau Dư Hạnh. Sau đó cô ấy cảm thấy hơi lo lắng rồi nhanh chóng bước nhanh để đuổi kịp và đi kế bên hắn.



"Đi làm chuyện này làm sao có thể gọi là đâm đầu vào chỗ chết ?" Dư Hạnh cười rồi sửa lại quan điểm cho cô ấy: "Cô phải gọi việc này là công cuộc đi khai thác cốt truyện trong khả năng của mình. Và đó cũng là bí kíp để nhận được điểm suy diễn cao đấy!!!"



"Bí kíp cái đầu cậu á! Ai mà lại không biết là càng mạo hiểm thì càng nhận được điểm cao. Nhưng vấn đề là có bao nhiêu người dám làm như vậy? Rất nhiều người chỉ vì đi đào móc tìm cho ra cốt truyện rồi cuối cùng liền trở thành tài liệu để cho người khác tham khảo khi đi tìm kiếm cốt truyện đấy!!! Nhìn chỗ kia đi! Chỗ này có người chết nên chắc chắn sẽ vô cùng nguy hiểm." Triệu Nho Nho bĩu môi, không ngừng châm chọc Dư Hạnh.



Điều Triệu Nho Nho vừa nói là sự thật. Đã có rất nhiều người chọn cách mạo hiểm để lấy được điểm cao nhưng kết cục cuối cùng là chỉ trở thành lời tiếc thương trong miệng người khác.



"Tôi cũng không muốn mình trở thành một cỗ thi thể."



"Dù sớm hay muộn thì cô cũng sẽ trở thành như vậy. Cho nên tại sao cô lại phải coi trọng vấn đề này đến như thế." Dư Hạnh nói.



Triệu Nho Nho không tin được vào điều mà hắn vừa nói: "Cậu vừa nói cái quái gì vậy!?"



"Con người chỉ có một lần để chết đi. Nên tôi hy vọng cô có thể sống thọ và chết tại nhà. Điều đó thật là hạnh phúc." Dư Hạnh mỉm cười với Triệu Nho Nho. Bằng một cách nào đó vốn dĩ chỉ là một cuộc tranh cãi bình thường nhưng những lời đó của Dư Hạnh lại trở nên nghiêm túc khó diễn đạt.



Triệu Nho Nho thực sự sắp bị Dư Hạnh làm cho tức chết. Cô ấy đã nhận ra rằng sau khi càng tiếp xúc nhiều với Dư Hạnh thì tính cách mỉa mai độc mồm độc miệng của con hàng này hoàn toàn hiện ra. Và khi Triệu Nhất Tửu không có ở đây thì chỉ có một cô gái yếu đuối là cô ấy phải chịu đựng được loại đau đớn này.



Một khi người này mở mồm mỉa mai châm chọc là sẽ không quan tâm người đang nghe có phải là cô gái hay không. Với thái độ kém như vậy, thật đáng đời hắn mãi mãi phải ở trong cảnh độc thân!



Đại ca Tửu! Anh đang ở nơi đâu!



Triệu Nho Nho gọi nhỏ trong lòng. Cô ấy thầm hy vọng Triệu Nhất Tửu có thể xuất hiện ngay lúc này để chia sẻ gánh nặng với mình.



Cây cối bị gió thổi, phát ra tiếng xào xạc. Triệu Nho Nho ổn định lại tinh thần rồi nhẹ nhàng bước nhanh đến bên cạnh Dư Hạnh.



Đêm nay Triệu Nho Nho nói nhiều như thế này là do cô ấy đang cảm thấy hơi căng thẳng.



Dù cả khu nghĩa trang cũng chỉ có tiếng nói của Triệu Nho Nho nhưng cũng đủ khiến mọi thứ trở nên rùng rợn...



"Chúng ta nên đi nhanh lên." Dư Hạnh đột nhiên nói: "Viên ngọc đang dần nóng lên. Tôi nghĩ nếu viên ngọc này rời xa Chu Tuyết quá lâu thì tình hình của cô ấy sẽ trở nên không khả quan."



Phải kích hoạt được nhiệm vụ phụ trước mới không phí công trong đêm hôm khuya khoắt hắn phải chạy tới nơi này.



"Ừ. Mộ của Lương Nhị Ny ở đâu?" Sau khi nghe Dư Hạnh nói, Triệu Nho Nho hơi lo lắng.



"Ngay ở phía trước... Đây rồi." Dư Hạnh dừng bước rồi đi vào giữa hàng mộ gần nhất.



Vì đây là lần đầu tiên Triệu Nho Nho đến đây nên cô ấy rất cẩn thận theo sau Dư Hạnh cho đến khi nhìn thấy mộ của Lương Nhị Ny.



Cả hai đều có khả năng nhìn trong bóng tối rất tốt nên trước đó để không thu hút sự chú ý của bảo vệ nên bọn họ quyết định không mở đèn pin. Nhưng lúc này nếu không có vật chiếu sáng thì bọn họ chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen mờ trên mộ.



Do đó Dư Hạnh bật đèn pin điện thoại rồi chiếu vào mộ của Lương Nhị Ny. Lúc này Triệu Nho Nho đã thấy được bức ảnh trên ngôi mộ.



"Oa, bà ấy thật đẹp." Triệu Nho Nho tự nhận xét rằn vẻ ngoại hình của cô ấy chỉ ở mức trung bình trở lên. Vì vậy mỗi khi nhìn thấy một người có vẻ đẹp xuất sắc thì cô ấy sẽ vô thức nói ra lời khen ngợi. . . Dù sao thì không chỉ đàn ông thích người con gái xinh đẹp mà người phụ nữ cũng như vậy.



Sau đó, Triệu Nho Nho đặt ra một câu hỏi: "Đây có phải là Lương Nhị Ny không? Mà tại sao bà ấy không giống Chu Tuyết chút nào."



( cầu kim phiếu bạo chương )
Bạn cần đăng nhập để bình luận