Trò Chơi Suy Diễn

Chương 57: Lúc nào có thể ăn?

Chương 57: Lúc nào có thể ăn?
Trộm lấy hồ sơ án đối với Ngu Hạnh mà nói dễ như trở bàn tay, khi hắn đi qua người thành viên tiểu đội thanh lý đang giữ cửa, đối phương chỉ mơ màng chớp mắt mấy cái, cảm giác như có một trận gió thổi qua.
Camera theo dõi bên trong tiểu lâu cũng bị Ngu Hạnh làm chút tay chân, ước chừng là do quỷ vật trời sinh có khả năng khống chế từ trường, khiến cho đoạn camera theo dõi chiếu đi chiếu lại một đoạn không có người đơn giản như ăn cơm uống nước.
Tạm thời không có ai phát hiện điều không ổn, Ngu Hạnh rẽ vào phòng hồ sơ án, thong thả đi lại giữa các kệ tủ và rút ra văn kiện mình muốn.
Nơi này không giống phòng hồ sơ án đã đi qua lúc tìm Carlos trước đó, chỉ có các văn kiện thay đổi và phân phối nhân sự, quy mô nhỏ hơn rất nhiều, cũng dễ tìm đồ hơn.
Ngu Hạnh đặt mông ngồi xuống chiếc ghế làm việc trống, mở văn kiện ra.
Ngày tháng thay đổi nhân sự được ghi ngay trên túi văn kiện, sau đó toàn bộ ghi chép của ngày đó được gộp lại đóng thành tập. Ngày mà nhóm Thôi Diễn Giả tiến vào căn cứ, còn có một số người sống sót nguyên bản cũng đến trên cùng một chiếc xe.
Ngu Hạnh lọc bỏ bộ phận này, tập trung sự chú ý lên người các Thôi Diễn Giả.
Lúc đó có tám Thôi Diễn Giả lựa chọn tuyến đường đến căn cứ.
Carlos, Linh Nhân, Lạc Giác, Lạc Kỳ Sơn của Lạc gia, ba Thôi Diễn Giả không quá quen thuộc, còn có... Tằng Đáo.
Ồ, thì ra Tằng Đáo cũng ở đây, nhưng xem ra, gã này hẳn là đã chọn cách khiêm tốn, hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân, khiến Ngu Hạnh đến giờ mới biết.
Ba Thôi Diễn Giả không quen kia rốt cuộc có nội tình thế nào thì Ngu Hạnh thật sự không biết, hắn dự định hỏi người khác một chút, trước tiên xác định phe phái của đối phương.
"Xem ra, Triệu Nho Nho, Hứa Thụ, và hai người của Vị Vong Điều Tra Tổ kia, ban đầu đều chọn lộ tuyến thành phố, nhưng đã qua lâu như vậy, bọn họ hẳn là đã nghĩ đến lộ tuyến ban đầu không thể tiếp xúc được kịch bản cốt lõi..." Ngu Hạnh lẩm bẩm, lật sang trang khác.
Lộ tuyến trong thành chắc chắn có tác dụng, nhưng bây giờ chưa thể hiện rõ.
Nếu có ý định tranh đoạt tiến độ, vậy những người này hẳn cũng đang tính toán chuyển đến căn cứ, tối thiểu mỗi phe phải cử một người đến.
Ngu Hạnh không quan tâm những người này định đến bằng cách nào, ngược lại với "thân phận" bây giờ của hắn thì luôn có thể nhận được tin tức.
Hiện tại Carlos cùng hắn và Triệu Nhất Tửu đổi chỗ, trong căn cứ liền có tổng cộng chín Thôi Diễn Giả.
Linh Nhân không thích chuyện gì cũng phải tự mình làm, trong ba Thôi Diễn Giả còn lại, nhất định có người của Đan Lăng Kính.
Ngu Hạnh nhớ kỹ danh xưng của ba Thôi Diễn Giả kia.
Người tuyết, đuôi dài, người mật báo.
Nhìn chằm chằm ba cái tên hồi lâu, Ngu Hạnh khép văn kiện lại.
Hắn đã nhớ kỹ vị trí công việc của mỗi một Thôi Diễn Giả trong căn cứ, bao gồm cả việc Linh Nhân chuyển vào tiểu đội thanh lý...
Đứng dậy, đáy mắt Ngu Hạnh màu xanh lam thẫm trở nên sâu hơn một chút theo ánh sáng, hắn xóa sạch mọi dấu vết đã để lại, rồi lặng lẽ bay ra ngoài.
Camera theo dõi lại hoạt động bình thường.
Bộ phận nhân sự mọi thứ vẫn như thường.
Ngu Hạnh xuất hiện trong tầm quan sát của camera theo dõi, từ nhà vệ sinh công cộng đi ra, vừa đi vừa chỉnh lại quần áo, hắn vẩy vẩy nước chưa khô trên tay, đi dọc theo lộ tuyến "đi dạo" ban đầu, chậm rãi tiến về phía trước.
Trông hắn thật sự giống như một lãnh đạo đến đây thị sát.
Nữ trưởng quan ngồi vắt chéo chân trong phòng làm việc thưởng thức trà, trước mặt đặt một chiếc Laptop, màn hình không ngừng nhấp nháy, từng hàng chữ hiện rõ trên nền trắng, nàng nghe thư ký bên cạnh báo cáo, chân mày giãn ra.
"Lập tức bắt đầu điều tra trong căn cứ, nhưng không sử dụng mạng nội bộ của căn cứ sao?" Nàng đưa tay vén lọn tóc rối bên thái dương, giọng điệu nhẹ nhàng, nghe có vẻ khá vui, "Xem ra, lời bọn họ nói cũng không hoàn toàn là dối trá."
Trong phòng được sắp xếp cho hai vị trưởng quan được điều đến từ bên ngoài, có máy tính nối mạng nội bộ, nàng đã cố ý dặn dò, tài khoản máy tính đó có quyền hạn được điều chỉnh rất cao, chỉ cần có ý muốn xem xét, luôn có thể phát hiện một vài thứ thú vị.
Nhưng hai người này dường như không hứng thú với việc đó.
Theo nữ trưởng quan thấy, nếu căn cứ số 51 khiến người khác nảy sinh nghi ngờ, vậy thì việc đầu tiên hai người kia làm khi tới đây phải là xâm nhập mạng nội bộ, lấy đi cơ mật. Thân phận bọn họ cao quý, muốn sử dụng mạng nội bộ một cách hợp lý, có thể tìm ra cả nghìn cái cớ.
Nhưng lại hoàn toàn không làm vậy.
Ngược lại, bọn họ chọn cách giả vờ đi lang thang trong căn cứ, nhưng thực chất là đi qua các nơi, đây chính là thái độ khảo sát tiềm năng đầu tư của căn cứ.
"Nếu thật sự là phe bạn, cũng không tệ." Nữ trưởng quan khẽ mỉm cười, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nói khẽ, "Ta có chút hứng thú với cơ thể bọn họ, đã đến rồi, vậy thì không cần đi nữa..."
"Trưởng quan." Thư ký số một đeo kính sờ lên trán dù không có mồ hôi, "Bọn họ đến từ căn cứ số một, sau khi hoàn thành nhiệm vụ chắc chắn phải trở về, nếu người không còn, chúng ta sẽ bị nghi ngờ."
"Nếu là tự nguyện thì sao?" Nữ trưởng quan nghiêng đầu, "Hoặc là bị thương nặng cần tĩnh dưỡng? Hay là, bên ngoài bùng nổ làn sóng virus oán linh, bọn họ không có cách nào rời đi an toàn, chỉ có thể ở lại đây."
Thư ký: "Việc này..."
Thư ký còn muốn nói gì đó thì bị nữ trưởng quan liếc mắt không nặng không nhẹ: "Đi làm đi, làm cho bọn họ bị thương, thuốc men ở phòng y tế luôn sẵn sàng dự trữ cho bọn họ."
Giọng nàng kéo dài, trầm xuống, lộ ra vẻ lười nhác và thong dong: "Thông báo cho bác sĩ, hai người kia đều đã thức tỉnh năng lực, nghĩ cách lấy được số liệu kiểm tra sức khỏe toàn thân, xác nhận liều lượng."
Thư ký: "Vâng."
Nhận được mệnh lệnh cụ thể, thư ký có chút lo lắng rời khỏi phòng, ngay khoảnh khắc hắn đóng cửa, giọng nói hạ thấp của nữ trưởng quan truyền ra từ khe cửa:
"Nếu chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong, thì để số hai thay ngươi."
Thư ký giật mình, máu toàn thân như đông lại.
...
Khu trồng trọt kiêm khu chăn nuôi của căn cứ.
Bởi vì tận thế đã đến, thức ăn khan hiếm, mỗi căn cứ đều có những mảnh đất lớn dùng để trồng trọt cây nông nghiệp, chăn nuôi gia súc, tự cung tự cấp.
Người sống sót lao động tại hai khu vực này không giống tiểu đội thanh lý, họ có ca làm việc và nghỉ ngơi được sắp xếp, cũng không giống chức vụ tương đối nhàn hạ trước đây của Carlos là chỗ nào thiếu người thì đi chỗ đó. Nhân viên khu trồng trọt và khu chăn nuôi đều cố định, một khi đến làm việc ở đây, sẽ nhận được đãi ngộ tốt nhất trong số những người sống sót bình thường, nhưng thời gian làm việc cũng kéo dài hơn.
Lạc Kỳ Sơn ngồi bên ruộng, chống cằm nhìn đàn gà con được nuôi nhốt, ngón tay gõ gõ lên đầu gối một cách lơ đãng, cả người buồn ngủ rũ rượi.
"Kỳ Sơn ca!"
Ngay lúc hắn buồn ngủ đến mức mắt sắp nhíu lại, một giọng nữ trong trẻo vang lên từ giữa đàn gà con. Hắn giật mình mở mắt, liền thấy Lạc Giác không biết đã đến từ lúc nào đang trà trộn giữa đàn gà, mái tóc hai bím rất dễ nhận ra.
Tiểu nha đầu này một tay túm lấy một con gà con, cười ha hả nói: "Bắt được rồi! Gà con đáng yêu như vậy sinh ra chính là để bị tỷ tỷ ăn hết~"
Thái dương Lạc Kỳ Sơn nổi gân xanh, hắn trầm giọng ngăn lại: "Còn quá nhỏ, phải lớn lên mới ăn được. Với lại, chết một con, sẽ bị trừ vào đãi ngộ của ta."
Lạc Giác nghe xong, ngoan ngoãn thả con gà xuống.
Con gà vừa chạm đất liền vội vàng chạy xa, một lòng muốn tránh xa khỏi tiểu ma quỷ này.
"Mau ra đây đi, người dính đầy lông gà với cỏ bây giờ." Lạc Kỳ Sơn thở dài.
"Ha ha ha ha, hai huynh muội các ngươi thú vị thật!" Một thành viên chăn nuôi khác cất tiếng cười không ác ý.
Khu trồng trọt và khu chăn nuôi diện tích lớn, cần nhiều người, về cơ bản dù đi tới đâu, trong tầm mắt cũng không dưới năm người.
"Xì." Lạc Giác bước mấy bước ra khỏi khu vực chuồng gà, phủi phủi quần áo, bĩu môi, rõ ràng là bộ dạng nghịch ngợm gây sự.
Nàng đi tới bên cạnh Lạc Kỳ Sơn, thấy không có ai chú ý đến bọn họ nữa, đột nhiên hạ thấp giọng: "Kiểm tra rồi, trên người gà con, xác thực có phản ứng giống với virus trên con dao xét nghiệm."
Cánh tay nàng buông xuống, trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện một lá bùa vàng.
Chính giữa lá bùa vàng đã hư hại, từng luồng quỷ khí đang triệt tiêu lẫn nhau với lực lượng bên trong lá bùa.
Lạc Kỳ Sơn thấy vậy, gật đầu một cách khó nhận ra, vừa định nói gì đó, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói xa lạ vang lên từ sau lưng, mang theo ý cười: "Gà con này béo tốt quá, xem ra được nuôi rất khá nhỉ. Lúc nào thì ăn được?"
Cả hai người đều giật mình, bọn họ hoàn toàn không phát hiện có người đến gần như vậy!
Lạc Giác lập tức nhìn sang, khi nhìn rõ dung mạo người vừa đến, mắt nàng mở to hơn.
"Ngươi ——!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận