Trò Chơi Suy Diễn

Chương 356: Vậy tôi sẽ đưa ra những suy ...

“Tôi không nhớ rõ lắm, hình như có lần tôi đi ngang qua vị trí làm việc của anh ta để đưa tài liệu rồi bất cẩn làm đổ nước của anh ta, cũng may là không có gì nghiêm trọng, không có tổn thất. Sau khi tôi nói xin lỗi, anh ta cũng đồng ý bỏ qua ngay.” Hàn Tâm Di nhìn chằm chằm vào bức chân dung của Lưu Bình, da đầu tê dại, biểu cảm sợ hãi hiện rõ mồn một trên khuôn mặt cô ta: “Tôi không đắc tội gì với anh ta, tại sao anh ta lại muốn giết tôi?”



Một ngày sau đó, Dư Hạnh bước vào phòng thẩm vấn lần nữa.



Trồng Lưu Bình còn căng thẳng hơn ngày hôm qua rất nhiều. Khi nhìn thấy Dư Hạnh xuất hiện, hắn ta như nhìn thấy thú dữ, thiên tai nước lũ, tuy đôi mắt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh nhưng lại ngấm ngầm che giấu sự phòng bị.



“Thư giãn đi.” Dư Hạnh nhe răng cười với hắn ta, thản nhiên ngồi xuống ghế. Dư Hạnh đeo tai nghe, kết nối với phòng quan sát bên ngoài phòng thẩm vấn, nhất cử nhất động của hắn và Lưu Bình, mỗi một câu nói giữa hai người sẽ được Vu Gia Minh, Cao Trường An và những thành viên khác trong đội nghe.



Hôm nay Dư Hạnh đã đề nghị Cao Trường An để hắn vào thẩm vấn một mình. Thật ra giao chuyện này cho một người chỉ điểm tạm thời như hắn là không đúng quy củ lắm, nhưng do tính chất cấp bách của vụ án nên mấy quy tắc đó cũng không còn quan trọng nữa.



Miễn là ông ấy không nói, thành viên trong đội không nói thì cấp trên cũng không biết.



Sau khi nghe nói hôm qua Lưu Bình đã buông lỏng thái độ, ngay cả người chưa từng gặp mặt Dư Hạnh như Vu Gia Minh cũng phải chạy tới, tận mắt xem Dư Hạnh thẩm vấn. Biết rõ mình đang bị bao vây bởi những ánh mắt “vô hình”, Dư Hạnh vẫn thoải mái tự nhiên như ngày thường, hoàn toàn không có vẻ gì là lo lắng hay mất tự nhiên. Hôm nay hắn vẫn cười cợt, dùng thái độ như kiểu “lát nữa tôi phải làm một số chuyện” để đối mặt với Lưu Bình, khiến Lưu Bình không được thoải mái. Dư Hạnh an ủi hắn ta: “Đừng sợ, đây là cục cảnh sát, có rất nhiều cảnh sát ở đây, tôi không đánh người đầu.”



Câu nói mở đầu khiến khoé mắt Lưu Bình giật giật, hắn ta luôn là nhân vật bị cảnh sát thẩm vấn, nhưng người này vừa bước vào đã đặt hắn ta ở thế yếu. Không biết vì lý do gì, nhưng điều này mang đến cho hắn ta một cảm giác bị coi thường, vô cùng khó chịu. Hắn ta sợ bị đánh à?



Dư Hạnh nhếch môi cười, sau khi chào hỏi một cách thân thiện, hắn không cho Lưu Bình một giây phút nào để gắn giảm xóc, vào thẳng vấn đề chính: “Lúc ở công ty, anh chưa từng tiếp xúc với Hàn Tâm Di?”



Lưu Bình hiểu rõ về vấn đề này, hắn ta cố kìm nén cảm giác bức bối trong lòng, trả lời: “Tôi đã nói với cảnh sát bao nhiêu lần về vấn đề này rồi, chỉ lướt qua nhau thôi.” “Ngoài cái này ra?”



Lưu Bình nói: “Không có.”



Dư Hạnh vừa mới nói cười với một nét mặt thoải mái bỗng tỏ ra lạnh lùng, ngay đến giọng nói cũng như bị cuốn một lớp băng lạnh: “Nói dối.” Lưu Bình mím chặt môi, khoé mắt xung quanh tối sầm: “Tôi nói dối chỗ nào?”



Dư Hạnh liếc hắn ta, giống như đã nắm được chứng cứ mấu chốt nào đó, mỗi câu thốt ra từ miệng hắn sắc bén tựa như con dao nhỏ: “Ngày hôm qua tôi đã đi tìm Hàn Tâm Di, sau khi biết thân phận của anh, cô ta đã nhớ lại một số chuyện. Anh đoán xem cô ta nói gì?”



Lưu Bình sững sờ, khi nhìn nét mặt u ám của Dư Hạnh, hắn ta cũng không hiểu sao mình lại sợ hãi trước khí thế áp đảo của đối phương. Sau đó hắn ta ngửa người về sau theo bản năng, vận dụng đầu óc với công suất cao. Qua một lúc lâu, hắn ta không nghĩ ra nhược điểm nào có thể bị nắm thóp, vậy nên đã cất cao giọng hỏi lại: “Hừ, cô ta nói gì?”



Giữa lúc đối chọi gay gắt, cái biểu cảm lạnh như băng trên khuôn mặt Dư Hạnh chợt dịu dần, hắn lại mỉm cười: “Thật ra cô ta cũng không nói chuyện gì quan trọng cả, chỉ nhắc là có lần đang đi xong không cẩn thận, làm đổ nước trên bàn anh. Mà lần đó anh nói với cô ta là không sao, sau đó cả hai không tương tác thêm nữa.”



Lưu Bình: “...”



Mấy tay cảnh sát đứng nghe ngóng bên ngoài: “...” Tiểu Cố không nhịn nổi nữa, hỏi: “Còn có kiểu thẩm vấn vậy nữa sao, biến ngang đổi dọc, Dư Hạnh là diễn viên đổi sắc mặt à?”



Vu Gia Minh không nói gì, chăm chú nhìn thanh niên xa lạ nhưng lại quá dày dặn kinh nghiệm qua màn hình camera giám sát. Cao Trường An trả lời Tiểu Cố: “Dư Hạnh đang phá bỏ bức tường đề phòng trong lòng Lưu Bình, sau vài lần căng thẳng sợ bóng sợ gió như vậy, Lưu Bình sẽ không chịu nổi nữa. Khi cảm xúc của cậu ta bị hoảng loạn, những lý do thoái thác cậu ta nói sẽ xuất hiện sơ hở.” Tiểu Cố im lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận