Trò Chơi Suy Diễn

Chương 591: Tang Lễ (11) - Là ai (1)

Dư Hạnh cảm thấy người giấy chỉ là bù nhìn, nguyên nhân là vì hơi thở quỷ vật lúc ẩn lúc hiện trên người nó.



Mặc dù bây giờ hơi thở nguyền rủa của hắn đã bị hệ thống áp chế, nhưng khả năng cảm nhận quỷ khí vẫn còn đó. Hắn chưa bao giờ gặp một con quỷ nào mà hắn không thể cảm nhận chút gì từ nó.



Có lẽ những đại quỷ mạnh mẽ hơn có thể làm được điều này, chẳng hạn như Diệc Thanh, con quỷ có khả năng che giấu hơi thở của mình. Nhưng rõ ràng người giấy này không phải là một con quỷ ở cấp độ cao.



—Thậm chí còn không chắc chắn nó là quỷ.



"Trước đây tôi đã nói có lẽ Chu Tuyết và người giấy thuộc cùng một phe với nhau. Vì một bên trông giống con người, và bên còn lại trông giống quỷ nên tạm thời giả định là trong không gian linh dị này, người giấy và Chu Tuyết là hai loài khác nhau." Hắn kiên nhẫn giải thích với Triệu Nho Nho và Triệu Nhất Tửu, hy vọng gieo vào đầu họ một cách suy nghĩ thuận tiện và hữu ích hơn. "Nếu hai loài có thể hợp tác với nhau, vậy ắt chỉ có ba loại quan hệ."



Hắn nói tiếp: "Người giấy phụ thuộc vào Chu Tuyết, Chu Tuyết phụ thuộc vào người giấy, hoặc cả hai hợp tác bình đẳng với nhau."



"Ừm ừm." Triệu Nho Nho quyết định tạm thời đóng vai trò một kẻ phụ họa tận tâm. "Người giấy có khả năng tấn công, Chu Tuyết có trí tuệ. Theo một nghĩa nào đó, năng lực của hai bên có thể bổ sung cho nhau, miễn cưỡng có thể đạt được sự hợp tác bình đẳng. Nhưng tôi cho rằng, với trí thông minh hạn hẹp của người giấy, nó không thể hợp tác hiệu quả và kịp thời với đối tác của mình." Dư Hạnh bày tỏ sự chế giễu đối với người giấy: "Trong trường hợp này, chỉ khi Chu Tuyết giữ vai trò chủ đạo thì mới dẫn đến tình trạng hiện tại." "À, nếu cậu nói Chu Tuyết chính là Lưu Tuyết, thì sau khi chết cô ta đã tạo ra người giấy để ngăn cản người khác vào âm trạch sao?" Triệu Nho Nho nhíu mày: "Nhưng không phải chuyện này có chút mâu thuẫn sao? Nếu Chu Tuyết không muốn cậu vào âm trạch, thì cô ta chỉ cần kiên quyết không cho cậu rời khỏi cửa hàng quan tài, để người giấy luôn canh gác bên ngoài cửa hàng quan tài là xong rồi mà."



Sau khi Dư Hạnh nghe xong những việc mà hai người đồng đội đã trải qua, cũng suy nghĩ rất lâu về vấn đề này.



Bây giờ hắn đã có câu trả lời: "Đúng vậy, nên tôi nghĩ rằng, Lưu Tuyết là một người khá phức tạp. Thứ nhất, cô ta căm ghét âm trạch, và sau khi không thể vào được, cô ta vẫn tiếp tục tìm thời cơ vào trong với thân phận của Chu Tuyết. Thứ hai, cô ta cắm ghét ông chủ Lưu, nên đã tạo ra người giấy bù nhìn này để ngăn cản người khác tham dự đám tang của ông ta." Thực ra suy luận này khá giống với những gì Lữ Tiêu Vinh đã nói trong phần bình luận, không có sự khác biệt lớn.



Những dòng bình luận ngay lập tức khen ngợi Lữ đại thần, rồi tiếp tục khen ngợi Hạnh. "Còn một điểm nữa, khi người giấy đi tuần tra trên phố, ai nói gì là sẽ bị bắt ngay... Giống như một dạng giám sát tin đồn. Các chủ tiệm ngoài việc bàn tán sau lưng ông chủ Lưu, có lẽ cũng đã bàn về người đã qua đời từ lâu là Lưu Tuyết không ít lần. Vì chuyện này, có lẽ Lưu Tuyết chưa hoàn toàn cảm thấy thanh thản."



"Nhưng dường như việc sử dụng người giấy để ép các chủ tiệm phải trốn trong tiệm và không dám ra ngoài cũng không mang lại ý nghĩa thiết thực nào. Tôi nghi ngờ chuyện này có liên quan đến nguyên nhân cái chết của các chủ tiệm. Có thể việc Lưu Tuyết thao túng người giấy là một hình thức bảo vệ ngầm cho các chủ tiệm. Chu Tuyết cũng đã làm điều tương tự, trong không gian linh dị chỉ mang tính biểu tượng này, các chủ tiệm đã vô cùng biết ơn sự giúp đỡ của Chu Tuyết và hoàn toàn tin tưởng vào cô ay." Rất hiếm khi thấy Dư Hạnh nói nhiều như vậy chỉ trong một lần. Hắn đã quen với việc tự mình suy nghĩ và tiêu hóa, rồi chỉ ném ra một câu kết luận. Nhưng bây giờ, có hai đồng đội đang háo hức chờ được giúp đỡ, để họ không phải rơi vào trạng thái mơ hồ và gặp bất lợi trong các nhiệm vụ ở giai đoạn sau, hắn phải kể hết mọi thứ thật chỉ tiết.



Nói liên tục này khiến cổ họng hắn rất khô, đặc biệt là trong tiếng kèn xô na vang lên dai dẳng trong âm trạch, hắn vẫn phải duy trì âm lượng đủ lớn để đồng đội có thể nghe thấy.



Dư Hạnh thầm than thở trong lòng vì ở đây không có nước ấm để uống, hắn ho vài tiếng, cố gắng làm dịu cổ họng mỏi mệt, rồi tiếp tục nói: "Trong nhiệm vụ ở giai đoạn này, ông chủ Lưu là quỷ bàn tính, với lập trường thiên về phía muốn người khác hiểu rõ sự thật về vụ chết đuối của mình, nân đã cung cấp cho những suy diễn giả các thông tin quan trọng. Ông ta cũng là đối tượng chính của đám tang này. Vì tất cả các câu đối treo trong con hẻm quỷ đầu viết cho ông ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận