Trò Chơi Suy Diễn

Chương 629: Mộng Yểm (5) - Ác mộng (2)

Cốt truyện hiện tại của trò chơi này là nhân vật nam do người chơi điều khiển gặp tai nạn xe cộ khi đang trên đường đi du lịch. Nguyên nhân là do một bóng người màu đỏ lướt qua trước xe buýt khiến tài xế phanh gấp, nhưng do trời mưa, đường trơn nên xe lao thẳng xuống vách núi.



Sau khi tỉnh lại từ cơn hôn mê, nhân vật chính thấy mình đang ở trong một trạch viện trông rất cổ xưa, còn trên người anh ta thì mặc quần áo của người hầu, bị quản gia xuất hiện trong sân ra lệnh đi lấy thêm củi.



Trong sự nghi hoặc, nhân vật chính vừa hoảng loạn vừa bất đắc dĩ tạm thời làm việc, sau đó lại nghe thấy các nữ đầu bếp nói về chuyện cưới xin trong phủ.



Lúc này nhân vật chính mới biết, tòa phủ đệ này thực ra đã mua một người phụ nữ xinh đẹp để làm bạn với tiểu thiếu gia đã tự sát trước đó không lâu của nhà họ!



Nhưng người phụ nữ ấy không đồng ý, cũng đã tự sát vào tối hôm qua, song chủ nhân của ngôi nhà không những không cảm thấy tội lỗi hay sợ hãi mà còn ra lệnh chuẩn bị việc mừng như bình thường.



Bởi vì người phụ nữ kia vốn dĩ cũng phải chết.



Hành vi cực kì táng tận lương tâm.



Nhân vật chính đoán rằng mình đến đây được là nhờ oán khí của tân nương. Về sau, anh ta quyết định phá hỏng "việc vui" ấy, nhưng không thành công.



Sau khi cười nói vui vẻ, toàn bộ phủ đệ đột nhiên trở nên âm u, tất cả mọi người đều biến mất, chỉ còn lại sự hoang tàn và loang lổ, báo hiệu sự bất thường ở nơi đây.



Tiếp đó chính là cuộc phiêu lưu tìm kiếm manh mối sự thật của nhân vật chính trong tòa phủ đệ đã hóa quỷ. Bóng quỷ chập chờn, nhân vật chính thoát chết trong gang tấc, cuối cùng tỉnh dậy trên giường bệnh sau khi biết được toàn bộ sự thật.



Nhưng ngay sau đó người chơi sẽ phát hiện, trong đoạn CG kết thúc, sau khi vết thương của nhân vật chính lành lại rồi xuất viện, anh ta có ngân nga một bài ca dao cổ xưa. Bài hát đó chính là bài mà tân lang trong tòa phủ đệ đã hóa quỷ kia thích hát nhất.



Cuối cùng là nhân vật chính bị tân lang ảnh hưởng, trở nên vặn vẹo, hay linh hồn của tân lang mượn cơ thể của nhân vật chính mà sống lại, người chơi cũng không biết được.



Lúc sáng Dư Hạnh đã nắm rõ cốt truyện này, nhưng bởi vì trò chơi Mộng Yểm còn đang trong giai đoạn phát triển ban đầu, cốt truyện còn chưa hoàn thiện hẳn.



Hắn cũng không thể nhìn thấy quá nhiều chân tướng về âm trạch từ cốt truyện của trò chơi này.



Rời mắt khỏi tờ giấy nháp, Dư Hạnh đi tới trước tủ quần áo, mở cửa tủ ra.



Thứ duy nhất hắn muốn tra xét khi bước vào phòng ngủ chính là tủ quần áo, bởi vì bàn tay của tân nương lúc ấy chính là thò ra từ tủ của quản gia. Chắc chắn phải có nguyên nhân nào đó ở đây.



Tủ quần áo của Chu Tuyết là một loại tủ kính hai cánh màu trắng khá nữ tính. Một phần kính trong suốt được dát hoa văn, nên có thể thấy được mấy bộ quần áo được treo trong tủ.



Cái tủ phát ra âm thanh cọt kẹt kỳ lạ, như thể bị gỉ sét.



Dư Hạnh dùng tay đẩy đống quần áo dạt sang một bên, nhìn chằm chằm vào bức tường bên trong tủ.



Đúng như dự đoán, trên tường tủ chi chít những vết xước nhỏ, khiến cho góc khuất này trở nên dữ tợn và đáng sợ.



"Căn nhà này... Dưới sự ảnh hưởng của hơi thở nguyền rủa, dần dần bị biến đổi." Hắn lẩm bẩm, đóng tủ lại, trầm tư bước ra khỏi phòng ngủ.



Vừa mở cửa, một đôi giày thêu màu đỏ đã lọt vào tầm mắt.



Hai chiếc giày được đặt cạnh nhau, lẳng lặng nằm ngoài cửa, mũi giày hướng về phía Dư Hạnh.



Thật giống như... Có một người vô hình đang đi đôi giày này rồi đứng đối mặt với Dư Hạnh vậy.



Dư Hạnh cau mày, đổi hướng của đôi giày đáng lẽ ra phải yên vị ở xó xỉnh nào đó.



Thứ hắn muốn điều tra đã tra xong. Đối với hắn mà nói, kết quả này đã ấn tượng lắm rồi, không cần tìm thêm nữa.



Nếu muốn hoàn thành suôn sẻ nhiệm vụ ở giai đoạn này, hắn nhất định phải tìm ra vật bị nguyền rủa trước khi Chu Tuyết chết, rồi phá bỏ quy tắc của nguyền rủa. Nếu không, dù có dán hai con mắt vào mặt Chu Tuyết cũng chưa chắc đã cứu được cô ấy.



Nếu nhiệm vụ thất bại trong vòng năm ngày...



Vậy thì không phải vấn đề tiến độ nữa, mà là toàn bộ đội ngũ đều sẽ bị hệ thống suy diễn xóa bỏ vì nhiệm vụ thất bại.



Vật bị nguyền rủa không có trong phòng này, ở đây chỉ có dấu vết còn sót lại, không có thứ bắt nguồn.



Nói cách khác... Thứ mà hắn muốn tìm có lẽ đang ở trên người Chu Tuyết, cô ấy đã mang nó theo bên mình.



Hắn rời khỏi phòng Chu Tuyết, trước khi đi có quay đầu nhìn lại một cái. Đôi giày thêu màu đỏ vẫn kiên trì chĩa mũi giày vào hắn.



Dư Hạnh: "..."



Bướng bỉnh quá nha.



Hắn xóa sạch mọi dấu vết đột nhập vào phòng rồi ung dung đóng cửa lại, thuần thục như thể đã làm chuyện này đến quen luôn rồi.



[Quen thuộc đến day dứt.]



[Thuần thục đến đau lòng người bị hại.]



[Cái khả năng cạy khóa làm người ta khóc thét này, trong hiện thực Hạnh làm nghề gì thế... Thợ mở khóa đó hả trời?]



[Mong muốn sống sót của lầu trên.]



[Ha ha ha ha ha.]



Dư Hạnh quay trở lại hành thang, bỗng chốc phát hiện ra hình như mình không còn nơi nào để đi.



Hai cô gái có lẽ còn ngồi ăn thêm một lúc nữa, hắn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận