Trò Chơi Suy Diễn

Chương 524: Con cáo gây rối (3)

Sau khi đậu xe, Triệu Chi và Dư Hạnh đến trước cổng lớn. Dư Hạnh ngắm nghía một hồi những loại cây quý hai bên, kéo cao cổ áo lên, rồi lại hứng thú nhìn vào bên trong khu vườn.



Hắn đã được nghe nói từ lâu rằng nhà họ Hứa chuyên làm nghề trộm mộ, khiêng xác, âm khí thịnh, nay nhìn thấy quả không sai.



Người bình thường như Triệu Chi, tất nhiên không nhìn ra điều gì, nhưng trong mắt Dư Hạnh, những kiến trúc vườn này từ xa đã bị một lớp âm u kỳ quái bao phủ.



Sự âm u này không hoàn toàn do ma quỷ hay lời nguyền mang lại, xen lẫn với khí người sống, rõ ràng là do người mang đến.



"Chúng ta vào trong thôi, đến chỗ nghỉ trước, tối nay anh sẽ hành động cùng ngài Triệu Nhất Tửu. À, đó là lệnh của ngài Triệu Mưu." Người hướng dẫn tận tâm Triệu Chỉ vừa đi vừa nói, sau đó chỉ tay về phía trước: "Đây là cổng lớn."



Mấy ngày nay, tất cả nhân viên phục vụ đã được thay bằng nhân viên hậu cần trong gia tộc, Triệu Chi cũng quen người gác cổng này, là một tiểu thần côn (*) biết xem chỉ tay trong nhà họ Lạc, bình thường rất lười nhác, hôm nay bị ép mặc bộ vest tiếp tân, vẻ mặt đầy khó chịu, như thể cậu ta đang đi thăm mộ chứ không phải làm tiếp tân.



(*) Tiểu thần côn: Là một từ trong tiếng Trung thường được dùng để chỉ những người tự nhận mình có khả năng siêu nhiên hoặc biết bói toán, nhưng thực chất có thể không có khả năng đặc biệt nào.



Thanh niên đang đi thăm mộ ngồi trên chiếc ghế sofa nhỏ không biết được từ đâu trong phòng bảo vệ, nhìn hai người đang đi tới, miễn cưỡng đứng lên, cúi người qua loa, rồi giơ tay ra: "Thiệp mời hoặc giấy tờ tùy thân.”



Triệu Chi đeo thẻ "nhân viên," thanh niên không mù, đối tượng giơ tay chủ yếu là Dư Hạnh.



Người hướng dẫn Triệu Chỉ nhìn cậu ta bị ép làm việc, cảm thấy có chút hả hê, vui vẻ quay sang nhìn Dư Hạnh: "Anh Dư, chỉ cần cho cậu ta xem thiệp mời một chút là được."



Dư Hạnh: "Ồ." Hai giây sau, hắn cười rút hai tay ra khỏi túi, xòe ra hỏi: "Ông thấy tôi có giống có thứ đó không?"



Triệu Chỉ: "..."



Triệu Chỉ: "?"



Cuối cùng thanh niên đó cũng nhìn Dư Hạnh một chút, tỏ vẻ hứng thú: "Hay thật, chẳng lẽ anh đến để phá đám àI?"



Câu hỏi này không có chút trách móc nào, chủ yếu là phấn khích, phần còn lại là mong chờ.



"Đừng nói lung tung, đây là người do ngài Triệu Mưu mời." Triệu Chi không vui lườm thanh niên một cái, sau đó ngượng ngùng hỏi: "Anh Dư, ngài Triệu Mưu không đưa thiệp mời cho anh sao?" "Ông nghĩ sao? Khi ông tới đón tôi, tôi vừa xuống tàu cao tốc." Dư Hạnh cười nói: “Anh ta không bảo ông đưa cho tôi sao?”



Triệu Chi lập tức đứng thẳng lưng, nghiêm túc đảm bảo: "Tuyệt đối không!" Ông ta không có khả năng nhận tội này đầu!



"Ồ, vậy tôi hiểu rồi." Dư Hạnh nói, rồi ngồi bệt xuống tay vịn của ghế sofa của thanh niên kia, ngay cả khi sức khỏe đã hồi phục, thói quen ngồi xui lơ bất cứ đâu của hắn vẫn không thay đổi.



Triệu Chi: Anh thì hiểu cái gì chứ?



Câu hỏi mang đậm chất Thiên Tan này còn chưa kịp thốt ra, thì Dư Hạnh đã thêm một câu: "Chờ thôi."



Triệu Chi: "Chờ, chờ ai?"



Ngay sau đó, một giọng nói lạnh lùng như băng chợt chen vào: "Tôi."



Giọng nói này rất quen thuộc với Triệu Chi, dù sao ông ta cũng là người của nhánh này, vừa nghe đã nhận ra, ngạc nhiên nhìn người xuất hiện bên cổng lớn.



Không ngờ lại là Triệu Nhất Tửu? Triệu Nhất Tửu tự mình ra đón người sao? Triệu Chi lập tức chấn định bản thân lại, chỉ thầm kinh ngạc trong lòng.



Dư Hạnh cũng nhìn vào bên trong cổng.



Triệu Nhất Tửu vẫn âm trầm giống hệt lần đầu gặp, tóc hơi dài hơn lúc đó một chút, một bộ vest đen ngoài dự đoán, sống mũi còn đeo một cặp kính, làm dịu đi khá nhiều sự sắc bén của anh ta. "Chậc, đây là bộ đồ bị Triệu Mưu ép mặc à..." Dư Hạnh nghĩ thầm, cảm thấy khá buồn cười.



Bởi vì vẻ mặt của Triệu Nhất Tửu này, quả thực giống hệt thanh niên gác cổng nhà họ Lạc, cả hai đều có vẻ mặt "Tại sao mình phải mặc như thế này."



Triệu Nhất Tửu liếc nhìn Dư Hạnh và thanh niên nhà nhà họ Lạc ở trạm bảo vệ, rồi đưa thiệp mời trong tay cho người Sau: "Triệu... Anh tôi nói, anh ấy quá bận, quên không đưa thiệp mời cho tài xế. Đây là thiệp của hắn, không có vấn đề gì thì cho người qua." Tất nhiên thanh niên nhà họ Lạc biết anh ta là ai, cũng biết anh trai của anh ta là ai, nhận thiệp mời liếc qua một cái rồi ra hiệu cho qua, còn tiếc nuối thở dài một tiếng: "Không có chuyện gì vui để xem hết rồi." Ánh mắt của Triệu Nhất Tửu hơi hạ xuống, nhìn Dư Hạnh với vẻ chế giêu: "Vào đi."



Dư Hạnh đứng dậy từ tay vịn ghế sofa, ung dung bước vào. Triệu Chi cứng đờ đi theo, không biết mình có nên đi cùng hai người này không. Ông ta quá hiểu Triệu Mưu, người như anh ta vốn dĩ tính toán kỹ lưỡng, lại khá coi trọng Dư Hạnh, làm sao có thể quên đưa thiệp mời được!? Cố ý không đưa, chẳng lẽ để lừa Triệu Nhất Tửu ra đón? Còn nhìn phản ứng của Dư Hạnh, chắc cũng đã nghĩ đến chuyện này rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận