Trò Chơi Suy Diễn

Chương 623: Yểm Mộng (3) – Nhập hồn (3)

Dư Hạnh cũng không muốn chơi trò giải đáp câu đố. Điều này chỉ khiến hắn trở thành một đồng nghiệp bình thường rồi không thể hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ một cách hiệu quả.



Khi nhớ lại một ít ấn tượng về Quỷ Tân Nương Lưu Tuyết đến nay, Dư Hạnh nói: "Quỷ Tân Nương đó. . . Nếu được sơn móng tay màu đỏ thì không phải sẽ giúp người chơi có cái nhìn chân thực về nhân vật hơn hay sao?"



Chu Tuyết bất ngờ.



Khuôn mặt của Chu Tuyết tràn đầy vẻ mờ mịt rồi cô ấy nhìn vào chiếc điện thoại của mình một lúc.



Nhân vật Quỷ Tân Nương này thường xuất hiện trong trò chơi kinh dị. Theo thực thế thì móng tay thường sơn màu đỏ hoặc màu đen để người chơi dễ tưởng tượng, cảm nhận được không khí kinh dị. Nhưng Chu Tuyết lại vẽ một đôi bàn tay của Quỷ Tân Nương có móng tay sạch sẽ.



Cô ấy nói: "Tôi luôn cảm thấy. . . Cô ấy không nên sơn móng tay màu đỏ. . . Cảm giác đó không đúng. . ."



Dư Hạnh híp mắt lại rồi suy nghĩ một chút. Sau đó hắn thay đổi ý kiến: "Nếu không sơn móng tay màu đỏ thì thay vào đó là chảy máu thì sao?"



Ánh mắt của Chu Tuyết bỗng sáng lên.



Trong tâm trí cô ấy, hình ảnh của đôi tay thon dài trắng nõn chảy rất nhiều máu bắt đầu hiện ra.



Nhưng vẫn còn thiếu một cái gì đó. . .



"Thêm một con dao rọc giấy." Giọng nam trầm ấm cuốn hút đánh thức Chu Tuyết từ ký ức. Cô ấy bất thình lình mở to mắt rồi chăm chú nhìn vào "Phương Hạnh" ngồi ở phía đối diện.



Trong thiết kế hiện tại, Chu Tuyết chưa đề cập đến vũ khí của Quỷ Tân Nương.



Chu Tuyết luôn cảm thấy có một lớp sương mù cản trở suy nghĩ của mình nhưng khi Dư Hạnh nói ra ba từ "dao rọc giấy" thì cô ấy bỗng cảm thấy đồng tình với ý kiến đó của hắn. Quỷ Tân Nương nên dùng cái này.



Đúng vậy! Trong những ký ức vỡ vụn khó nắm bắt của mình thì Quỷ Tân Nương đã dùng cái này!



Chu Tuyết dường như rất vui vẻ. Nhưng tử khí trên khuôn mặt cô ấy càng dày thêm đến mức Dư Hạnh nghi ngờ rằng chỉ cần cô ấy đi ra khỏi nhà thì có lẽ cô ấy sẽ gặp vận rủi như bị xe đâm chết.



Có lẽ việc bảo vệ Chu Tuyết khỏi vận rủi cũng là một phần của nhiệm vụ. . . Dư Hạnh thầm nghĩ trong lòng.



Tiếp theo trong lúc Chu Tuyết nhìn chăm chú vào Dư Hạnh thì hắn tiếp tục nói: "Lúc này sắc mặt của cô trông rất xấu. Gần đây cô đã gặp phải chuyện gì à?"



"Ồ... Không có gì." Chu Tuyết thu hồi ánh mắt. Biểu cảm giác lo lắng chột dạ này hiện rõ trên mặt cô ấy khiến bất cứ ai nhìn vào là biết cô ấy đang nói dối.



"Nhìn bộ dạng của cô lúc này mà xem có khác gì cô đã không được ngủ yên giấc tận mấy ngày rồi. Cô đã thức cả đêm trong nhiều ngày à?" Dư Hạnh chỉ về vết quầng thâm mắt trên mặt của Chu Tuyết. Dù cô ấy đã cố tình che nó nhiều bằng mỹ phẩm nhưng vẫn lộ ra rõ ràng.



Có lẽ sau khi tẩy trang mắt của Chu Tuyết sẽ thâm đen còn hơn cả gấu trúc.



Khi nói về việc ngủ, Chu Tuyết bất ngờ run lên một chút.



Rõ ràng tinh thần của cô ấy không tốt và hoàn toàn không giống với cách cô ấy có tỏ ra bản thân vẫn ổn trong lúc này.



Dư Hạnh đến gần hơn một chút. Hắn giả vờ quan sát kỹ lưỡng Chu Tuyết.



"Anh, anh làm gì vậy..." Mặc dù “Phương Hạnh” có tính cách kỳ quặc khó chịu nhưng cũng chưa bao giờ đi đến gần Chu Tuyết đến mức như thế này. Chu Tuyết lúng túng nhìn hắn.



"Không có chuyện gì đâu. Chỉ là tôi thấy sắc mặt lúc này của cô giống với một người họ hàng của tôi khi bị nhập hồn mà thôi.” Dư Hạnh bắt đầu nói bậy. Sau khi nói xong hắn còn giả vờ như là nhận ra mình đã lỡ lời: "Ồ, có phải tôi không nên nói như vậy đâu nhỉ? Cứ như tôi đang nguyền rủa cô vậy."



Theo suy luận của Dư Hạnh rằng nếu Chu Tuyết thực sự gặp vấn đề thì cô ấy sẽ quan tâm đến người họ hàng mà hắn nói.



Không có gì ngạc nhiên khi vừa nghe Dư Hạnh nói xong thì Chu Tuyết run rẩy hỏi lại: "Không. . . Không sao đâu. Ai cũng biết rằng anh rất thẳng tính và nhanh mồm nhanh miệng... Nhưng nhập hồn nghĩa là sao?"



"Thì... Nếu tôi nói ra thì có hơi mê tín. Không biết cô có tin không." Dư Hạnh giả vờ nhớ lại: "Tôi nghe được từ bà dì nói rằng người họ hàng đó luôn cảm thấy mình có thể cùng hưởng ký ức của một người khác nhưng lại không thể nhớ rõ. Sau này anh ta phát hiện ra ký ức đó... Đến từ một người đã chết."



Chu Tuyết nuốt nước bọt: "Và sau đó thì chuyện gì đã xảy ra?"



"Sau đó sao? Người đã chết ấy muốn giết anh ta và thực sự anh ta đã suýt chết. Vào một sáng tự dưng anh ta nôn bọt trắng rồi ngất xỉu. Khi mọi người đưa anh ta vào trong bệnh viện thì anh ta luôn miệng nói rằng có quỷ. Khi đó có người liến vén áo của anh ta lên thì thấy một vết tay đen trên ngực."
Bạn cần đăng nhập để bình luận