Trò Chơi Suy Diễn

Chương 054: Thèm ăn (3)

Dư Hạnh quan sát kỹ cô ấy, hắn đoán rằng vai trò của người phụ nữ này có lẽ ở cấp độ của một lãnh đạo, và địa vị xã hội thực tế của cô ấy cũng không thấp, giọng điệu của một người quen làm lãnh đạo không thể giả được.



“Không vấn đề gì, việc sắp xếp chỗ ở để tôi lo! Hầu như nhà nào trong làng cũng có phòng trống, tôi sẽ tìm hai nhà đáng tin cho các bạn, ồ đúng rồi, nhà tôi có thể ở hai người, có một phòng trống với hai giường!”



Trưởng làng duy trì tỉnh thần hiếu khách, sau đó nhìn Dư Hạnh với vẻ thích thú, “Chàng trai, cậu ở nhà tôi nhé, tôi thấy rất hợp mắt, thích cậu lắm.”



“Được thôi.” Dư Hạnh cười đáp lại, đồng ý ngay lập tức. “Vậy tôi cũng—” Carlos mắt sáng lên, nhưng chưa kịp nói hất câu đã bị người phụ nữ cắt ngang.



Người phụ nữ với đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Tiêu Tuyết Thần, khiến cô ấy có linh cảm không tốt: “Tôi cũng rất hợp mắt với cô gái này, cô bé, cô cũng ở nhà tôi đi.”



Tiêu Tuyết Thần khẽ cắn răng, trong lòng dâng lên một cảm giác lo lắng, vì vừa rồi cô ấy đã nhìn thấy bộ dạng của người phụ nữ như xác chết, nên con quỷ này đã nhớ kỹ cô ấy sao?



Giọng nói đó nghe sao cũng thấy đầy u ám, như thể đang đe dọa?



Gần như đang nói với cô ấy rằng, tối nay cô ấy chắc chắn sẽ gặp chuyện không may! Cô ấy vẫn chưa xác định được trưởng làng là người có vấn đề về đầu óc hay cũng là một con quỷ, nhưng cô ấy chắc chắn rằng vận may của San cũng không khá hơn cô ấy, cả hai đầu bị quỷ chú ý. “Nhưng cô ơi, Tiêu Tuyết Thần là con gái, ở chung với con trai không tiện đâu?” Carlos phản đối, có vẻ hắn ta muốn ở lại nhà trưởng làng. “Đúng vậy cô, cháu cũng là con gái, cháu muốn ở cùng với chị Tiêu.” Sư Lam thể hiện sự lo lắng của một cô gái trẻ khi xa nhà.



“Hàaa, ở làng chúng tôi không có nhiều chuyện rắc rối thế, chàng trai và cô gái ở chung một phòng thì sao chứ, đâu phải ngủ chung giường.” Người phụ nữ rõ ràng không từ bỏ, dường như đã quyết định chọn Tiêu Tuyết Thần, khiến bà ta khẽ cười lạnh trong lòng.



“Được, tôi không ngại.” Bị người phụ nữ chú ý nhiều lần, cô ấy cũng hơi bực mình. Thật sự coi cô ấy là dễ bị bắt nạt sao?



Hơn nữa, ở chung với San— cũng thật đã mắt!



Dư Hạnh cũng không ngại, hoặc nói cách khác, ở cùng ai cũng không quan trọng.



Dù sao cũng không ảnh hưởng đến hắn.



Bữa ăn này khiến hầu hết mọi người không thoải mái, chỉ có Dư Hạnh là rất ngon miệng. Sau bữa ăn, trời đã hoàn toàn tối, Dư Hạnh nhớ rằng trưởng làng từng nói sau buổi tối, dần làng sẽ ra ngoài hoạt động vào ban đêm.



Hắn đề nghị muốn đi dạo, đúng lúc trưởng làng cũng phải đưa họ đến nhà dân khác ở, mọi người cùng ra ngoài.



Chỗ ở của hắn đã được quyết định, nên hắn không theo nhóm lớn, mà có vẻ như ngẫu nhiên đi dạo về hướng khác. Ngôi làng này thật kỳ lạ, một sự kỳ lạ không che giấu, gần như viết rõ ràng “có vấn đề” ngay trên mặt.



Đêm tối buông xuống, những ánh sáng trắng lấp lánh bắt đầu xuất hiện trong làng.



Gió thổi qua những cành cây khô trong làng, tạo ra âm thanh xào xạc, ngoài ra không có côn trùng, không có động vật, không có chút sự sống nào.



Chỉ có những điểm sáng trắng đó, lại gần có thể thấy hình dáng con người, nghe thấy một số tiếng nói.



Đó là những dân làng cầm nến trắng!



Cổ áo và lưng Dư Hạnh lạnh buốt, hắn đi quanh mấy người dân làng, nghe được đoạn hội thoại cơ bản là—



Ra ngoài hóng mát à?



Ừ, ở trong nhà ngột ngạt quá, ra ngoài hít thở không khí. Biết không, ngày mai là tang lễ của tiểu Sanh đấy.



Biết chứ, chắc chắn sẽ đi. Nghe đến đây, Dư Hạnh bắt đầu hứng thú.



Thật đáng tiếc, chưa kịp làm gì, đã nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau, sau đó là giọng nói nhỏ nhẹ của một cô gái: “San, tối nay cậu định làm gì?”



“Ừm?” Dư Hạnh quay đầu lại, là Tiêu Tuyết Thần, người cũng đã tách ra khỏi nhóm chính.



Tiêu Tuyết Thần và hắn đầu phải ở lại nhà trưởng làng tối nay, lúc này cô ấy tìm đến hắn, chắc chắn là để bàn bạc đối sách.



Hắn cúi đầu nhìn cô ấy: “Sao vậy, cô nghĩ vợ trưởng làng sẽ đến giết cô tối nay?”



“... Tôi nghĩ có thể. Bà ta, ánh mắt nhìn tôi không thân thiện, tôi nghĩ tôi sẽ là mục tiêu đầu tiên.” Tiêu Tuyết Thần không trang điểm, tóc xoăn lỏng lẻo, khuôn mặt rất bình tĩnh, cô ấy không quên bản chất của trò chơi suy diễn này, “San, cậu là họa sĩ, tôi không biết cậu có tin vào những thứ khoa học không thể giải thích được không. Tôi và Ngụy công... thực ra chúng tôi là thành viên của một phòng điều tra các sự kiện quỷ dị.”



“Ồ~” Dư Hạnh cười cười nhìn cô ấy.



“Có thể cậu không tin những điều này.” Tiêu Tuyết Thần nghĩ rằng suy diễn giả sao có thể không tin những thứ này, nhưng để hợp lý với vai diễn, cô ấy vẫn phải nghiêm túc giải thích!
Bạn cần đăng nhập để bình luận