Trò Chơi Suy Diễn

Chương 86: Gặp lại lão giả

Chương 86: Gặp lại lão giả
Giọng của lão nhân nghe có chút quen tai —— ngay khi nghe thấy tiếng "Mời", trong đầu Ngu Hạnh liền không tự chủ được hiện ra hình dáng một lão giả.
Hẳn là, đó là một lão nhân tuổi già sức yếu, mặt mũi đầy nếp nhăn.
Hắn sẽ mặc quần áo cũ vá víu, tay cầm một cây gậy chống, dùng ánh mắt vừa hiền từ vừa mệt mỏi, bi thương mà lại bình tĩnh, cất tiếng thở dài nặng nề.
Giống như lão giả trong nghĩa trang ở thế giới sân khấu kịch, người đã mang thi thể và nguy hiểm đến cho bọn hắn, miệng đầy lời nói dối.
Chẳng trách Ngu Hạnh lại phân tâm lúc này, thực ra là vì giọng nói này và ông lão kia quả thực giống nhau như đúc.
Bên trong thế giới sân khấu kịch, lão giả tự xưng là cản thi nhân đã giúp họ thoát khốn từ hậu viện, mang thi thể đến bờ sông Nghiệp, ý đồ ném thi thể xuống sông.
Nhóm người Suy Diễn đi theo kịch bản, vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc đã ngăn cản việc đó, sau đó mất ý thức trở về hiện thực.
Nhưng cho đến cuối cùng, lão giả kia cũng không xuất hiện lại lần nào nữa.
Trước đó Ngu Hạnh cũng không biết thân phận thật sự của lão giả, hắn cũng không để tâm, bởi vì lão giả có thể là người đã từng tồn tại, bị kẻ chủ mưu đứng sau thế giới sân khấu kịch lấy ra đóng vai NPC; cũng có khả năng chỉ đơn thuần là nhân vật được bịa đặt ra, tồn tại chỉ để thúc đẩy kịch bản phát triển.
Nhưng bây giờ hắn bỗng nhiên hiểu ra, hóa ra lão giả đã dùng hình tượng của Vạn Bàn đại sư, tất cả những gì bọn họ điều tra được ở trấn Phong Đầu trong hiện thực, đã sớm có gợi ý trong thế giới sân khấu kịch.
Ngu Hạnh bỗng nhiên hứng thú muốn trực tiếp đi gặp Vạn Bàn đại sư, hắn muốn biết, một "cản thi nhân" phiên bản giàu sang có còn thể hiện được cái khí chất đủ để lừa gạt người khác như trong thế giới sân khấu kịch hay không.
Nhưng hắn không lên tiếng, vẫn chưa đến lúc.
Không nhận được hồi đáp, luồng gió màu xám trắng kia dường như càng thêm hung mãnh.
Lão giả trong phòng cũng không nói gì nữa, cái sân tàn tạ trong nháy mắt trở nên yên lặng, để lộ ra một sự tĩnh mịch đầy điềm gở.
Tay Ngu Hạnh đặt lên thân cây khô héo, thúc đẩy bộ rễ vốn đã chết từ lâu, lặng lẽ vươn dài về phía căn phòng.
Len lỏi qua sự mục nát và những vật chết khác, hắn dùng "đôi mắt" của bộ rễ trông thấy vô số mảnh xương vụn lít nha lít nhít dưới lòng đất.
Cỏ dại mọc um tùm kia chính là hấp thụ chất dinh dưỡng từ những hài cốt này mà mọc lên mặt đất.
Ngoài ra, hắn còn thấy rất nhiều nền móng kỳ lạ bị chôn vùi, dường như nơi này vốn dĩ nên có rất nhiều công trình kiến trúc, nhưng tất cả đều đã bị san phẳng, rồi bị bùn đất che lấp, để lại cảnh tiêu điều hoang tàn bây giờ.
Ngu Hạnh thu hết tất cả vào "mắt", và ngay trước khi sắp dò xét đến vị trí của Vạn Bàn đại sư, hắn lặng lẽ đếm giây.
Một.
Hai.
Ba.
"Thật là một con hồ ly giảo hoạt."
Không gian dao động một cách tinh vi, một luồng khí tức khá xa lạ đột ngột xuất hiện, giọng nói trẻ tuổi vang lên từ sau lưng hắn, như thể một ánh mắt cực kỳ chuẩn xác đang chiếu thẳng vào xương sống Ngu Hạnh.
Cùng lúc đó, một bàn tay lạnh như băng đặt lên vai Ngu Hạnh, dù cách một lớp quần áo, hắn vẫn có thể cảm nhận được sự âm trầm lạnh lẽo truyền đến từ lòng bàn tay và đầu ngón tay đó.
Ngu Hạnh ngơ ngác quay đầu lại, đối mặt với đôi mắt mang ý cười lạnh như băng của Nhị Hồng.
Nhị Hồng nhìn hắn, tư thế thoải mái, nhưng đáy mắt lại mang theo chút dò xét, dường như cũng đang cố gắng nhìn thấu bản chất thật sự ẩn sau vẻ ngoài của cô gái Nam Cương.
Câu nói "hồ ly giảo hoạt" kia, dường như chỉ là thuận miệng nói ra, không đặc biệt nhắm vào ai.
Nhưng Ngu Hạnh biết, Nhị Hồng nếu đã nhắc đến hồ ly, thì chính là gần như đã đoán được "cô gái Nam Cương" chính là "hồ yêu", chỉ còn thiếu sự xác nhận cuối cùng.
"Ai nha, bị phát hiện rồi." Ngu Hạnh dùng giọng nữ làm bộ õng ẹo nói, ngón tay càng dùng sức bấu vào vỏ cây, "Sao lại là ngươi? Đây là đâu vậy? Ta hình như đi nhầm rồi, ta chỉ muốn tìm nhà xí thôi."
Nhị Hồng cười cười, đầu hơi nghiêng, nói vọng vào căn phòng: "Đại sư, chẳng qua chỉ là một con chuột nhắt lẻn vào thôi, ta thay ngài giải quyết là được, ngài không cần gián đoạn chuyện quan trọng đâu."
"Vừa mới còn nói ta là tiểu hồ ly, sao mới một câu đã biến thành chuột nhắt rồi? Chuột bẩn lắm đó." Cô gái Nam Cương bất mãn phàn nàn, đổi lại là bàn tay Nhị Hồng trên vai hắn dần dần siết chặt hơn.
Trong phòng im lặng một lát, giọng nói của lão nhân mới chậm rãi vọng ra: "Nhị Hồng, ta tin tưởng ngươi nhất."
Nhị Hồng nụ cười không thay đổi: "Ta biết, Nhị Hồng sẽ không phụ sự kỳ vọng của ngài."
Giọng lão nhân không nghe ra vui giận, nhưng một cảm xúc bị đè nén nào đó rõ ràng không hề tích cực, ngữ điệu có vẻ bình thường che giấu sự điên cuồng nguy hiểm sắp bùng nổ: "Vậy sau khi giải quyết con chuột nhắt này, mang đầu của nó đến phòng ta."
Nhị Hồng: ". . ."
Khóe miệng hắn nhếch lên: "Tất nhiên rồi, ta còn sẽ chặt móng vuốt nó, rút lưỡi nó ra, móc mắt nó xuống, đem tất cả vật liệu hữu dụng mang đến cho ngài."
"Nhưng xin ngài cho phép, trước khi phân thây nó, để ta chơi đùa cho thỏa thích."
Lão nhân không trả lời nữa, xem như là ngầm đồng ý.
Lúc này ánh mắt Nhị Hồng mới quay lại phía Ngu Hạnh, hắn đến gần, dò xét Ngu Hạnh một lượt đầy hứng thú, sau đó cũng đặt tay lên cây khô.
Chỉ trong một hơi thở, cái cây khô mục vốn chỉ miễn cưỡng dùng làm trang trí đã hóa thành dịch mủ, từ vỏ đến tận rễ đều thối rữa hoàn toàn. Ngu Hạnh lập tức rụt tay về, mới không bị thứ chất lỏng màu xám trắng kỳ lạ tỏa ra đó làm ô nhiễm.
Chất lỏng rơi vãi trên mặt đất, sủi bọt ùng ục rồi thấm xuống dưới, mặt đất lập tức nhiễm phải vết bẩn không thể tẩy sạch.
Sự cảm ứng của Ngu Hạnh tự nhiên cũng bị cắt đứt hoàn toàn khi bộ rễ biến mất, cả người hắn lộ ra dưới luồng gió âm u trong sân.
Một cảm giác bị dò xét truyền đến từ bốn phương tám hướng, đó là ánh mắt mà Vạn Bàn đại sư phóng tới sau khi hắn mất đi sự ngụy trang của cây khô.
Nhưng rất nhanh ánh mắt này liền biến mất, ngay cả luồng gió âm u cũng rút đi, tựa như Vạn Bàn đại sư chỉ tùy ý liếc nhìn hắn một cái, rồi mất hứng thú với "cô gái" bị Nhị Hồng dễ như trở bàn tay bắt được này.
Giống như Nhị Hồng đã nói, chẳng qua chỉ là một con chuột nhắt có thể tùy ý bóp chết mà thôi.
"Đây không phải là nơi ngươi nên đến." Sau khi đối mặt với Ngu Hạnh, Nhị Hồng nhẹ giọng nói, "Quấy rầy thứ không nên quấy rầy, phân thây ngươi đã là quá hời cho ngươi rồi."
Cơ thể trẻ tuổi của hắn không hiểu sao lại ẩn chứa sức mạnh không kém gì quỷ quái, dễ như trở bàn tay kéo Ngu Hạnh về phía một bức tường bên cạnh.
Nơi đó còn lưu lại vài phần khí tức không gian.
Ngu Hạnh che giấu ánh sáng xanh lam sâu thẳm trong đáy mắt, hắn nhìn thấy luồng khí tức này liên kết với một vật phẩm nào đó trên người Nhị Hồng, tạo thành một lối đi, cho phép Nhị Hồng tùy ý qua lại giữa hai không gian.
Chắc hẳn là Vạn Bàn đại sư đã cho thuộc hạ này quyền hạn tùy ý ra vào sân nhỏ bí ẩn.
Hắn giãy giụa tượng trưng vài cái, liền bị mang ra khỏi sân nhỏ.
Ngu Hạnh cảm thấy hoa mắt, hắn lại trở về Phong phủ đông đúc người lúc trước. Nơi đây đại khái là một sân nhỏ vắng vẻ, không có người ngoài ra vào. Hắn lập tức bị kéo vào một căn phòng u ám nhưng tinh xảo.
Cánh cửa gỗ kẹt một tiếng rồi đóng lại, người áo đen đợi sau cửa bước vào phòng rồi cài then cửa, cung kính cúi đầu: "Thiếu chủ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận