Trò Chơi Suy Diễn

Chương 435: Địa Ngục Của Alice - Sản Phẩ..

Vài giờ trôi qua, thực ra từng phút từng giây Dư Hạnh đầu phải chịu đựng một cơn đau đớn không vượt quá khả năng chịu đựng của của bản thân hắn. Cho nên khi Dư Hạnh được đắm mình trong suối nước nóng thì hắn mới cảm thấy sự ấm áp của suối nước đem lại cho hắn cảm giác thoải mái và nhẹ nhàng. Sau khi điều chỉnh một lúc, Dư Hạnh bắt đầu đi xuyên qua giữa những bức tượng điêu khắc.



Nhìn những bức tượng điêu khắc đông đúc ở khắp mọi nơi, Dư Hạnh chắc chắn rằng một trong số chúng nó có thể ẩn giấu một số đạo cụ nào đó.



Dư Hạnh đi một đoạn đường và trên một bức tường hắn tìm thấy một tấm biển gỗ. Trên tấm gỗ đấy có một dòng cảnh báo được viết bằng chữ màu đỏ:



[Triển lãm tác phẩm nghệ thuật, xin đừng phá hủy!] "Không được phá hủy? Nếu vô tình va phải thì sao?" Dư Hạnh bắt đầu suy nghĩ về việc nếu bản thân hắn "vô tình" đụng hỏng thì sẽ dẫn đến hậu quả gì.



"Liệu việc đó có thu hút những bức tượng quỷ mà mình chưa từng gặp mặt không nhit? Hay là thu hút sự chú ý của quản gia hoặc nữ tu?" Dư Hạnh tự nói với mình: "Nếu là trường hợp sau, thì thật tuyệt vời..."



Với tâm tình hưng phấn và kích động, Dư Hạnh tiếp tục đi xuyên qua các bức tượng điêu khắc.



Những bức tượng điêu khắc này mỗi cái đều rất khiến người ta cảm thấy chúng thật kỳ quái. Rõ ràng có thể điêu khắc tượng thành con người bình thường nhưng lại cứ phải thêm một chút phong cách quỷ dị vào đó. Ví dụ như tượng nam thanh niên này thì một con mắt lại không có đồng tử.



Lại ví dụ như bức tượng điêu khắc ở trước mặt Dư Hạnh là một người phụ nữ có vẻ nghiêm túc trang nghiêm. Hai tay cô ta vuốt nhẹ vào cái bụng phình to ra rõ ràng của mình. Hình như cô ta đang mang thai nhưng ở phần rốn thì có một đường rạn nứt nhỏ. Một bàn tay sắc nhọn từ khe hở vươn ra dường như đang sẵn sàng xé rách bụng mẹ để đi ra.



Những bức tượng điêu khắc này có chiều cao ngang ngửa với người nhưng vì đang đứng trên bệ cao nên chúng cao hơn ít nhất nửa mét so với người sống. Bụng phình lớn của bức tượng người phụ nữ vừa vặn thấp hơn chút so với đầu của Dư Hạnh.



Dư Hạnh nhìn chằm chằm vào bàn tay nhỏ khác xa so với bàn tay con người. Hắn tò mò giơ tay sờ vào. Thậm chí Dư Hạnh còn đưa ngón tay đến gần móng vuốt sắc nhọn của bàn tay kia và nhấn mạnh một cái. Chỉ trong chốc lát, một giọt máu đã chảy ra. "Thật sắc bén..." Dư Hạnh rút tay về rồi khẽ cảm thán.



Bàn tay nhỏ đó di chuyển một chút như đang đáp lại lời của Dư Hạnh.



Chờ đã... Di chuyển một chút? Dư Hạnh im lặng rồi nhìn lên theo hoa văn của bức tượng và đúng lúc đối diện với ánh mắt của bức tượng người phụ nữ ở trước mặt hắn.



Quá khác thường.



Khi nào nó đã cúi đầu về phía dưới?



Chỉ thấy hai đôi mắt của bức tượng đó trông như thật. Dường như chỉ cần Dư Hạnh không để ý thì đồng tử của nó sẽ bắt đầu quay tròn. Điều đáng sợ nhất là bản mặt trang nghiêm, nghiêm túc đã bị thay thế bằng khóe miệng bị rách và những chiếc răng sắc nhọn ở bên trong.



Dư Hạnh: "..."



Hắn hỏi: "Xin chào. Cô vui vẻ vì chuyện gì vậy?"



Bức tượng điêu khắc: "... ?" Trong một khoảnh khắc, bức tượng điêu khắc không biết phải trả lời hắn như thế nào. Vì vậy nó thẳng thừng vươn tay muốn nắm lẫy vai của Dư Hạnh.



Bức tượng điêu khắc khẽ động nhưng vẫn gây ra âm thanh lớn.



Những mảnh đá nhỏ rơi lốc cốc xuống mặt đất. Trong lúc hành động, bên trong bức tượng điêu khắc phát ra âm thanh ầm ầm vang vọng, những ngón tay cứng ngắc cử động, vươn ra trong tầm mắt của Dư Hạnh. Nhìn bức tượng đá lúc này trông giống như một búp bê chậm chạp bỗng chốc sống dậy với khuôn mặt hung ác sẵn sàng cắn xé con mồi.



[Bạn phát hiện ra "Sản Phẩm Lỗi Bị Bỏ Rơi", giấy thông báo ma quỷ đã được cập nhật] Dư Hạnh linh hoạt né tránh. Hắn chạm vào ngón tay bị chảy máu, da ở đó đã lành một cách kỳ diệu nhưng nó mang lại cho hắn một linh cảm.



Dư Hạnh không tin rằng bản thân hắn lại may mắn đến mức như thế. Chỉ cần tuỳ tiện đến chỗ một bức tượng trong võ vàn bức tượng khác mà hắn đã tìm được con quỷ giả mạo đang ẩn mình trong đó. Đồng thời nó còn chủ động tấn công hắn.



Hơn nữa, ba bức tượng điêu khắc đang cản trở trên tầng năm cũng to lớn và khác biệt rõ rệt so với con quỷ này. Chẳng lẽ [Sản Phẩm Lỗi Bị Bỏ Rơi] và [Người Cắt Cổ] lại giống nhau, cũng là một nhóm?



Không thể tin được.



Số lượng bức tượng điêu khắc trong lâu đài cổ so với những con quỷ như Người Cắt Cổ mà thường xuyên không thấy bóng dáng có lẽ là nhiều hơn rất nhiều. Nếu nói chúng nó là một nhóm thì chẳng lẽ không phải mỗi bức tượng điêu khắc đều có khả năng là quỷ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận