Trò Chơi Suy Diễn

Chương 56: Cuối cùng nhãn tuyến

Chương 56: Tai mắt cuối cùng
Mặc dù trong lòng biết rõ, nhưng Ngu Hạnh vẫn thuận theo lời của lão đầu này, đưa ánh mắt âm trầm nhìn về phía Tiết tỷ.
Lúc này bọn hắn vẫn chưa nhìn thấy Vạn Bàn đại sư, cũng không thể lấy được "chìa khoá" để đi vào Phong gia trạch viện. Cho dù đến Phong Đầu trấn chính là vì thay Phong tiểu thư báo thù, cũng không thể nào xuống tay với Vạn Bàn đại sư.
Vạn Bàn đại sư có thể đạt được địa vị như ngày hôm nay, tuyệt đối không phải kẻ ngu, nhất định cũng biết điểm này. Cho nên, Ngu Hạnh với thân phận "Hồ yêu", việc mở một mặt lưới cho đám địch nhân xâm phạm ban đêm, lấy mạng một người trong bọn họ để đổi lấy "thiệp mời" đi tới Phong phủ mới là hành động hợp lý.
Bởi vì bất luận Vạn Bàn đại sư có thái độ gì với bọn hắn, chỉ cần có thiệp mời, bọn họ liền có thể về mặt quy tắc đạt được tư cách đi vào Phong phủ. Đối với đám người Suy Diễn ở giai đoạn hiện tại mà nói, đây chính là cửa ải quan trọng nhất.
Nhưng "Hồ yêu" lại không dễ nói chuyện như vậy, vốn không phải nhân loại, chịu thiệt thòi làm sao có thể hoàn toàn nhẫn nhịn? Cho nên còn phải cắn một miếng thịt trên người những kẻ này, như vậy mới không lộ ra sơ hở.
"Vậy thì giữ nàng lại." Ngu Hạnh nói.
Hắn đưa tay tuỳ ý chỉ vào Tiết tỷ, lộ ra ý cười có chút tàn nhẫn: "Nếu các ngươi đều vô tội, vậy cứ coi như tất cả là lỗi của nàng đi. Trở về tìm chủ tử của các ngươi đòi thiệp mời, ngày mai, ta sẽ mang theo đầu của nàng xem như lễ vật... trả lại cho các ngươi."
Mấy chữ cuối cùng được nhấn nhá vừa hung ác vừa nặng nề, khiến người nghe một trận sởn gai ốc.
Những người kia có chút xao động, có kẻ vội vàng nói nhỏ: "Không được đâu, trở về như thế chủ tử sẽ xé xác chúng ta mất!"
"Đúng vậy đó, Tiết tỷ là người ở cùng chủ tử lâu nhất, hắn sẽ tức giận lắm..."
Người đàn ông có thể điều khiển lân hoả cười lạnh một tiếng: "Chủ tử đúng là quan tâm nàng, nhưng đó là với điều kiện tiên quyết nàng còn hữu dụng. Chỉ cần nàng chết rồi, giá trị của một cái xác chết còn có thể lớn hơn cả đám người chúng ta sao? Chủ tử đâu phải người trọng tình cảm như vậy?"
Hắn vừa hỏi, tất cả mọi người đều im lặng.
Đúng vậy, chủ tử không phải người trọng tình cảm.
Tiết tỷ năng lực mạnh lại trung thành và tận tâm, thậm chí là một trong số rất ít người hiểu rõ Vạn Bàn đại sư. Bình thường chủ tử ở cùng Tiết tỷ cũng tỏ vẻ ôn hoà, nhưng ai cũng rõ ràng, điều này vẫn là dựa trên cơ sở "Tiết tỷ còn sống, là một thanh đao rất tốt".
Một người chết thì có thể thế nào?
Chủ tử sẽ không vì người đã chết mà trách tội những thuộc hạ khác còn có thể lợi dụng. Tất cả mọi người đều không phải thứ tốt đẹp gì, ai mà không biết những tâm tư này chứ?
"Hơn nữa, không phải còn có thiếu chủ sao? Chúng ta trở về tranh thủ thời gian ôm đùi thiếu chủ, hứa hẹn trung thành, chủ tử sẽ càng không đụng đến bọn ta!" Một người khác chợt nghĩ ra.
Bọn hắn gọi Vạn Bàn đại sư là chủ tử vì khuất phục trước thực lực áp đảo tuyệt đối của hắn. Mà ngoài Tiết tỷ ra, còn có một người khác cực kỳ thân cận với Vạn Bàn đại sư.
Đó là một đứa bé trạc tuổi thiếu niên, trước khi bộc lộ thực lực, luôn có người xem thường tuổi của hắn, không tin đứa bé kia có bản lĩnh, tìm cách chống đối, kết quả là không sống nổi đến ngày thứ hai —— chính Vạn Bàn đại sư đã tự mình ra tay, nói cho những thuộc hạ này biết, thế nào gọi là tôn ti.
Rõ ràng đều là thuộc hạ, nhưng đứa bé kia chẳng làm gì cả, chỉ cần mách lẻo là có thể hại chết người, nên bị bọn hắn lén gọi đùa là thiếu chủ.
Bọn hắn về sau mới biết, "thiếu chủ" được Vạn Bàn đại sư nuôi lớn từ nhỏ, dù không phải con ruột nhưng thực sự được nuôi như con ruột, không chỉ tự có một thân thuật pháp tà môn, còn học được không ít bản sự của Vạn Bàn đại sư.
Trước đây có lần, một gã sơ ý không cẩn thận gọi hai chữ "thiếu chủ" ngay trước mặt Vạn Bàn đại sư, sợ gần chết. Kết quả Vạn Bàn đại sư chỉ nhàn nhạt liếc nhìn kẻ đó một cái, cũng không phản bác cách xưng hô này.
Có lẽ, hắn thật sự có tâm tư bồi dưỡng như người thừa kế?
Nghe nói "thiếu chủ" khi còn bé từng được giao cho chính Tiết tỷ chăm sóc, đãi ngộ tốt không thể tả, nhưng sau khi hắn lớn lên lại không hoà thuận với Tiết tỷ, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nếu bọn họ ngả về phía thiếu chủ, để thiếu chủ nói giúp cho bọn họ, có lẽ Vạn Bàn đại sư sẽ không tức giận vì bọn họ đã nộp mạng Tiết tỷ vào tay hồ yêu.
Ông lão tóc trắng kín đáo đảo mắt, trên mặt lộ vẻ khó xử, nói với Ngu Hạnh: "Ôi, hồ tiên tổ tông, ngài có điều không biết, Tiết tỷ là tâm phúc của chủ tử chúng ta, làm hỏng chuyện, e rằng cũng phải để chủ tử tự mình trừng trị..."
Hắn định giả vờ nói giúp Tiết tỷ vài câu, như vậy sau này dù thế nào tội cũng không đổ lên đầu hắn được, thế nhưng ánh mắt Ngu Hạnh ngay lập tức liền chuyển sang người hắn: "Vậy thì ngươi ở lại."
"Ách ——" Lời kịch giả nhân giả nghĩa của ông lão tóc trắng còn chưa nói xong liền nghẹn lại trong cổ họng, một tia hoảng sợ nhanh chóng loé lên trong mắt hắn.
Đúng vậy, sao hắn lại quên mất nhỉ, tư duy của hồ ly khác với người thường, không có thói quen vòng vo, nói gì là làm nấy!
Hắn đúng là thừa thãi khi nói câu này!
Sau lưng hắn chảy một giọt mồ hôi lạnh, hắn nhanh chóng tìm lời để nói: "Cái này..."
Cũng may, một vị "Tổ tông" khác đã cứu hắn.
Triệu Mưu cười nhạt đi đến bên cạnh Ngu Hạnh, đưa tay giữ lấy cánh tay Ngu Hạnh, khuyên nhủ: "Nếu nữ tử này là kẻ chủ mưu muốn giết chúng ta, lại là kẻ cầm đầu đám người này, vậy chỉ giết nàng mới hả giận nhất. Còn những kẻ khác..."
Hắn liếc nhìn ông lão tóc trắng một cái, "Chỉ là lũ tiểu lâu la không quan trọng, để bọn hắn về báo tin đi."
Lời này cho ông lão tóc trắng một lối thoát. Ông lão tóc trắng vốn định nhân lúc này nói thêm vài câu, nhưng bây giờ lại không dám, vội vàng gật đầu cúi người: "Y sư tổ tông nói rất đúng, ta lập tức trở về bẩm báo chủ tử, không để các vị tổ tông chờ lâu."
Thấy vị y sư kia vẫn đang giữ chặt hồ yêu, ông lão tóc trắng quay đầu ra hiệu bằng mắt cho đám người sau lưng, ám chỉ bọn họ mau chóng chạy trốn. Sau đó, cả đám người liền bỏ lại Tiết tỷ rồi tự mình rời đi, tốc độ lúc đi nhanh hơn lúc đến rất nhiều.
Tiết tỷ đứng thẳng tắp tại chỗ. Nếu nàng vẫn còn mắc kẹt trong ảo giác lớn về bóng tối và sự yên tĩnh, có lẽ sẽ không biết sự thật là các đồng bạn đều đã bỏ mình mà đi.
Ngu Hạnh và Triệu Mưu liếc nhìn nhau, Quỷ tửu nhíu mày cắt ngang: "Hai người các ngươi diễn màn kịch này là để —— "
"A tửu, đừng nói vội." Triệu Mưu nhanh trí ngăn cản hành động của đệ đệ nhà mình, hạ thấp giọng nói nhỏ: "Những người kia dù đã đi, nhưng chưa chắc đã rút đi hết cả đâu. Nếu ta là Vạn Bàn, ta sẽ để lại một đôi mắt ở đây."
Quỷ tửu nhún vai, vác Tiết tỷ đang đứng im lên vai, thản nhiên đi vào trong sân.
Bên trong sân, đã là một mảnh trống trải.
Trừ Ngu Hạnh và Triệu Mưu cũng theo sát vào trong sân, trong tiểu viện bỏ hoang này đã không còn bóng dáng của mấy người Hải Yêu.
"Qua lâu như vậy, bọn họ chắc cũng đã tìm được địa điểm ẩn thân mới." Triệu Mưu quan sát cái sân trống rỗng một chút, mở cửa căn phòng mà hắn dùng để thẩm vấn trước đó, đưa Tiết tỷ vào trong.
Đúng vậy, nhân lúc bên ngoài sân đang giao đấu, Triệu Mưu đã nói với Nhậm Nghĩa, bảo Nhậm Nghĩa lợi dụng ưu thế linh hoạt từ chữ viết bằng máu của hắn, mang theo Lạc Yến, ba người nhà họ Triệu cùng Hải Yêu và A Lan đi đến một nơi an toàn khác.
Đêm tối vừa nguy hiểm, lại vừa là lớp nguỵ trang tốt nhất.
Vị trí của bọn hắn bị lộ là vì trước khi trời tối, họ đã bị nhãn tuyến của Vạn Bàn đại sư để mắt tới. Nhưng nếu di chuyển bí mật trong đêm tối, thuộc hạ của Vạn Bàn đại sư sẽ rất khó tìm được ba người nhà họ Triệu và Lạc Yến.
Ba người Ngu Hạnh ở trước cửa sân thu hút sự chú ý của đối phương, người trong sân đã sớm trèo tường rời đi.
Phải giấu "con tin" và "thương binh" đi trước, bọn họ mới tiện tiếp tục hành động trong đêm.
Bắt Tiết tỷ cũng là vì những ý đồ xấu xa trong bụng Ngu Hạnh lại bắt đầu trỗi dậy, mà Triệu Mưu hiểu ý ngay lập tức, phối hợp với hắn.
Ngu Hạnh không vội vã rời đi, mà không chút biến sắc nhìn quanh bốn phía.
Cuối cùng, hắn cảm ứng được một con chuột ở một nơi khá xa. Đầu con chuột kia đang hướng thẳng về sân của bọn hắn, không hề nhúc nhích, thần sắc trong mắt giống hệt như con người.
Vì sợ bị phát hiện, con chuột ở rất xa, nhưng chắc chắn có thể nhìn thấy chuyện vừa xảy ra ở cửa sân.
Ngu Hạnh nhìn thấy con chuột quen mắt liền vui mừng trở lại.
A, nhãn tuyến quanh đây quả nhiên là thiếu niên biết nuôi chuột kia —— hắn đã nói mà, một nhãn tuyến tốt như vậy, sao có thể không dùng để giám thị chứ?
Chỉ tiếc là, vừa rồi nhờ bóng tối che phủ, con chuột không thể nào nhìn thấy những người đã lặng lẽ di chuyển đi. Cứ như vậy, nó sẽ cung cấp tin tức sai lệch, khiến bên Vạn Bàn đại sư nhận được thông tin sai lệch.
Hơn nữa...
Lần này, cuối cùng hắn cũng có thể bắt được thiếu niên quỷ dị kia rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận