Trò Chơi Suy Diễn

Chương 554: Tang Lễ (1) - Người giấy (2)

“Có vẻ gần đây thực sự có người từng đến đây, cảm ơn ông đã nhắc nhở.” Dường như Dư Hạnh không nghe thấy lời khuyên của ông lão, và tất nhiên cũng không thể nhìn thấy những gì đang diễn ra trong khung chat. Ánh mắt hắn lướt qua vết lằn đen trên cổ của ông ta, rồi bình thản rời mắt đi.



"Cậu đi vào đó sẽ bị đói đấy." Ông lão cũng đi đôi giày vải, đế giày chà xát vài lần trên mặt đất phủ đầy bụi. Thấy Dư Hạnh không có ý định ở lại, ông ta nói tiếp, "Bị cuốn vào đây rồi thì chẳng có kết cục tốt đâu... Ăn xong rồi hãy đi." Dư Hạnh mỉm cười cảm kích, giống như một thanh niên từ chối ý tốt của bậc trưởng bối: "Không cần đâu, tôi không đói."



Ông lão nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, rồi nhả một hơi khói từ chiếc tấu thuốc, ngồi trên ghế bắt đầu nghêu ngao một khúc nhạc không thành giai điệu, dường như không định nói thêm gì nữa.



"Vậy tôi xin phép rời đi, tôi đến đây vì có việc cần làm, hẹn ngày khác sẽ đốt cho ông điếu thuốc ngon." Dư Hạnh khẽ cúi đầu chào ông cụ, rồi hướng ánh mắt về phía cửa hàng tang lễ trong con hẻm không thấy điểm cuối, đi về phía trước vài bước.



[Hắn từ chối rồi sao??]



[Cơ hội tốt để thăm dò thông tin như vậy mà bỏ lỡ rồi, thật đáng tiếc. Dù hiện tại không bắt buộc, nhưng nói không chừng sẽ làm chậm tiến độ.] [Trời ơi, mấy bạn ở trên ngưng nói được không? Không nhận ra ông lão có gì đó rất kỳ lạ sao?]



[Rõ ràng anh chàng đẹp trai ở hiện trường thông minh hơn mấy người không chịu suy nghĩ rồi. Hắn không đồng ý chắc chắn có lý do của mình, đây là Đường Thẳng Song Song Chết Chóc đấy, không phải mấy buổi phát trực tiếp nhỏ ít được yêu thích. Tôi xin các bạn xem cũng phải dùng não, đừng làm giảm IQ của khán giả nữa có được không?]



[Không nghe thấy à? Dư Hạnh nói "hôm nào sẽ đốt cho ông", ghi chú trọng điểm này lại đi, hắn nghĩ rằng ông lão là người chết.]



[Hình như tôi thấy trên cổ ông ta có vết lằn.]



[Thật sao?]



Đôi giày vải trắng của Dư Hạnh giẫm trên con đường lát đá phủ đầy bụi, không phát ra âm thanh gì. Tuy nhiên, khi đi được khoảng mười bước, dường như hắn nghe thấy một tiếng thở dài già nua.



Quay đầu lại, ông lão vừa rồi đã biến mất, chỉ còn lại chiếc ghế nhỏ trống không, trên đó phủ một lớp bụi dày đã tích tụ từ lâu.



Bên cạnh ghế, một chiếc giày vải bị lệch, trên mũi giày có một vết máu đã khô cứng. ".." Ảnh mắt của Dư Hạnh thoáng động. Quả nhiên, hắn không nhìn nhầm, ông lão này đã chết từ lâu rồi. Nếu hắn đồng ý ở lại bầu bạn cùng ông ta, e rằng chẳng cần đến hai ba ngày như lời ông ta nói, có lẽ hắn không thể cầm cự nổi. Nếu không dùng đến tế phẩm để kiên quyết thoát thân, thì kết cục chắc chắn sẽ là cái chết.



Còn về thức ăn, đồ ăn từ miệng quỷ, chỉ nghĩ thôi cũng biết đó không phải thứ gì bình thường.



Không khí trong lần suy diễn này khác hẳn với tất cả những lần suy diễn hắn từng trải qua trước đây. Dường như mọi thứ đều bình thường, nhưng lại có cảm giác chỉ cần hắn thả lỏng một chút thì nguy cơ có thể ập đến bất cứ lúc nào. Lúc này, hắn bước nhanh hơn, tiến về phía tiếng kèn tây đang vang lên.



Con đường được trang trí đầy vòng hoa và lẵng hoa, không biết người nào đã chết, mà lại tổ chức tang lễ ngay trên con phố tang lễ. Những lẵng hoa được gửi đến tiếp nối nhau, trải dài khắp cả con phố. Nhạc tang lễ vang lên, không giống âm thanh buồn bã trong thế giới thực, mà lại ẩn chứa một sự quỷ dị khó tả. Dư Hạnh lắng nghe thật kỹ, thậm chí trong lúc nghe nhạc, hắn còn cảm nhận được một chút hài lòng và sự giải tỏa. Sự xuất hiện của ông lão không đơn giản chỉ là một cái bẫy. Ông ta bảo Dư Hạnh đừng vào con phố này, ở một mức độ nào đó, điều này cũng thể hiện cho lập trường của ông ta. Tức là, lão quỷ và thứ gì đó trên con phố là hai bên đối lập.



Ông lão còn nói Dư Hạnh là "bị quỷ cuốn vào", không biết có ý nghĩa qì.



Dư Hạnh vừa âm thầm ghi nhớ những thông tin tiết lộ từ lời của ông lão, vừa cẩn thận quan sát các cửa hàng sau những vòng hoa, cố gắng tìm dấu vết của người sống. Ít nhất, Triệu Nhất Tửu và Triệu Nho Nho sẽ không cách hắn quá xa.



Tuy nhiên, ngoài lão quỷ ở đầu hẻm, không có thêm bất kỳ chủ cửa hàng nào xuất hiện, tất cả đầu trong trạng thái không người trông coi. Trong các cửa hàng, thỉnh thoảng lại có một góc áo tang thò ra, đong đưa theo gió, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ nhầm tưởng đó là một người sống bị treo lơ lửng trên xà nhà và đang đung đưa.



Trên các kệ hàng trong tiệm, đầy ắp tiền giấy, thỏi vàng bằng giấy màu vàng, và những chuỗi hoa giấy trắng. Bên cạnh kệ, những người giấy với khuôn mặt lớn được tô bằng sơn kém chất lượng, và đôi mắt trừng lớn, đang đứng cứng ngắc ở đó, ngây ngốc nhìn ra bên ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận