Trò Chơi Suy Diễn

Chương 357: Vậy tôi sẽ đưa ra những suy ...

Không sai, Tiểu Cố cảm thấy giờ Dư Hạnh mà mặc đồ bệnh nhân là có thể sắm ngay vai bệnh nhân tâm thần. Đừng nói là người đang đối mặt với hắn bây giờ là Lưu Bình, ngay cả Tiểu Cố đứng ngoài quan sát cũng phải sợ. Trong phòng thẩm vấn, Lưu Bình cũng sốc đến nỗi toát mồ hôi lạnh.



Thằng nhóc này, đúng là một cú sốc.



Vừa một giây trước, thằng nhãi từng đánh hắn ta lạnh lùng như muốn giết người ngay tắp lự, vậy mà ngay giây tiếp theo lại há miệng cười. Cảm giác chênh vênh khiến hắn ta cảm thấy yếu đuối. Hắn ta thở phào nhẹ nhõm, nếu Dư Hạnh lừa hắn ta như vậy thì chứng tỏ phía cảnh sát không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh trong chuyện này có uẩn khúc. Nghĩ đến đây, Lưu Bình bắt đầu



thả lỏng.



Nhưng đúng vào lúc này, dường như Dư Hạnh cố tình dày vò hắn ta, nhưng lại nói như thể hai người chỉ đang nói chuyện phiếm: “Có điều, vừa nãy anh có chột dạ.”



Lưu Bình hừ lạnh: “Tại sao tôi không biết mình chột dạ nhỉ?” “Bởi vì vừa nãy anh đã suy nghĩ, liệu anh có làm chuyện gì rồi để lại dấu vết hay nhược điểm nào dễ bị nắm thóp hay không. Và sau khi nhận ra không có, anh mới chắc chắn được như vậy, tìm được cơ hội phản bác lại tôi nên cố tình cất cao giọng.” Dư Hạnh nói liền một mạch, mô tả ngắn gọn những hoạt động tâm lý của Lưu Bình mà không có sự ngập ngừng. Hắn mỉm cười, không để Lưu Bình sắc mặt đang dần tệ đi có cơ hội phản bác, tiếp tục nói: “Như vậy chứng tỏ anh đang che giấu điều gì đó liên quan đến Hàn Tâm Di, nhưng không liên quan tới công ty. Ừm... Đó là chuyện sau giờ làm, một thứ gì đó có liên quan tới Hàn Tâm Di, khiến anh chọn cô ta là mục tiêu nhắm tới giữa bao nhiêu người. Đó là thứ gì nhỉ?”



Dư Hạnh cố tình kéo dài âm cuối, khiến người ta khó mà nắm bắt được ý tứ trong câu nói.



Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống trán Lưu Bình, hắn ta bắt đầu nhìn Dư Hạnh bằng ánh mắt sợ hãi.



Tại sao? Tại sao người này lại để ý đến chỉ tiết mà người khác vốn sẽ không quan tâm? Tại sao người này lại nghĩ nhiều như vậy?



Ngay cả mấy viên cảnh sát hình sự đứng ngoài phòng thẩm vấn cũng trố mắt ngạc nhiên.



Đôi mắt Vu Gia Minh như đang phát sáng, Dư Hạnh đã gợi ý cho anh ấy một khả năng mới. Trực giác mách bảo anh ấy rằng có thể đây chính là chìa khoái



Lần này Dư Hạnh không hề có ý định hỏi Lưu Bình, hắn lầm bầm lầu bầu, tiếp tục tự nói với mình: “Nhân tố giúp anh xác định mục tiêu của mình, đồng thời cũng là nguyên nhân giải thích cho việc tại sao anh có thể né tránh hất các con mắt từ camera, hiểu hết mọi thói quen, sở thích, hành tung của Hàn Tâm Di. Mà bên cạnh Hàn Tâm Di chỉ có một người làm được điều này, đúng chứ?”



“Đó là chú của cô ta, Hàn Chí Dũng.” Dư Hạnh liếc nhìn Lưu Bình với ánh mắt khiêu khích, sắc mặt Lưu Bình tái nhợt, hắn ta siết chặt đôi tay đang đặt trên mặt bàn khiến gân xanh nổi lên, có vẻ hắn ta dã bị nói trúng tim đen.



“Hãy để một thị dân nhiệt tình không phải cảnh sát hình sự đưa ra những suy đoán vô căn cứ nhé...” Dữ Hạnh khoanh tay trước ngực, thậm chí hắn còn bắt chéo chân rồi tỏ thái độ hào hứng. Ngọn đèn trên bàn phát ra thứ ánh sáng quá chói khiến Lưu Bình loá mắt, trong lúc hoảng hốt, hắn ta không thể nhìn rõ khuôn mặt Dư Hạnh.



“Một thời gian trước, anh liên tục nhìn thấy các phương tiện truyền thông đưa tin về vụ án cắt cổ, vì thế nên thân là một người có tính cách phản xã hội nhưng vẫn luôn cố gắng làm một người bình thường hoà nhập với mọi người, tỉnh thần anh đã chịu đả kích. Nhân tố khát máu ẩn sâu trong linh hồn anh bắt đầu ngo ngoe rục rịch, khi đó anh đã nghĩ nếu mình bắt chước tội ác đó, anh không chỉ dễ dàng dùng cách tương tự để thoát khỏi sự truy lùng của cảnh sát mà còn có thể đổ lỗi cho hung thủ vụ cắt cổ. Một công đôi việc, mức độ rủi ro vô cùng thấp.”



“Và thời điểm đó anh đã chú ý tới người cùng công ty là Hàn Tâm Di. Một lần, hành động vô tình đánh đổ cốc nước đó của cô ta đã khiến anh nhớ kỹ cô gái thích cười này. Mặc dù sau đó hai người không giao du thêm, nhưng không biết vì sao, thời điểm muốn giết người, mục tiêu đầu tiên hiện trong đầu anh lại là cô ta.” “Càng những người thể hiện ra rằng họ hạnh phúc và tốt đẹp, anh lại càng muốn phá huỷ. Hàn Tâm Di chính là kiểu người nhìn có vẻ không bất hạnh, luôn hạnh phúc, điều đó khiến anh ghen tị, khó hiểu nên muốn tiêu diệt cô ta.”



“Nhưng chỉ số IQ của anh không bằng hung thủ vụ cắt cổ, anh không biết phải làm thế nào mới tránh để lại bằng chứng. Và vào lúc tay anh ngứa ngáy, có người tìm tới anh, nói với anh rằng nếu anh làm theo người đó, anh có thể giết chết Hàn Tâm Di.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận