Trò Chơi Suy Diễn

Chương 72: Làm sao còn không đẹp muội muội của ngươi?

Chương 72: Sao lại không ưa muội muội của ngươi?
Liên Hương, người đã đạt được nhận thức chung cùng Ngu Hạnh, không có ý muốn kể chuyện xưa cho hắn, nàng chỉ hơi nở một nụ cười thâm trầm —— nhắm vào Tiền Tam.
Nàng cũng không hỏi Ngu Hạnh và Tiền Tam có ân oán gì, hiển nhiên nàng chẳng hề để ý đến thị phi nhân quả của người khác, đối với Liên Hương đã biến thành oán linh mà nói...
Nàng chỉ muốn một kết quả làm nàng hài lòng, đó chính là để Tiền Tam mất mạng.
Cố ý đến cùng Ngu Hạnh xác nhận chuyện này, chẳng qua là vì sau này khi nàng ở trong nhà Tiền Tam trông thấy Ngu Hạnh, sẽ không xem hắn như đồng bạn của Tiền Tam, vô tình phá hỏng cái bẫy của Ngu Hạnh.
Liên Hương nghĩ như vậy, nàng không có khái niệm gì về hợp tác, sống hoà bình cùng người có mục tiêu nhất trí, chính là cực hạn mà tư duy của nàng có thể làm được.
Nhưng Ngu Hạnh muốn không chỉ dừng lại ở đó.
Sau khi Liên Hương nói ra câu kia tương đương với thừa nhận sát ý "Để hắn cầu sinh không được", buff nhiệm vụ ẩn 【 kéo tơ 】 trực tiếp kích hoạt, một mũi tên thật lớn xuất hiện trên đầu Liên Hương, nhắc nhở Ngu Hạnh rằng nơi này có manh mối quan trọng của nhiệm vụ ẩn.
Lần trước buff 【 kéo tơ 】 phát huy tác dụng, là lúc chỉ dẫn hắn đi tới con hẻm nhỏ của tên ăn mày để gặp gỡ thành viên tổ chức phản kháng.
Đáng nhắc tới là, buff này cũng không chỉ ra tất cả manh mối liên quan đến nhiệm vụ ẩn, mà chỉ phản ứng với những manh mối "chưa bị phát hiện".
Ví dụ như, khi Ngu Hạnh không biết về sự tồn tại của tổ chức phản kháng, tất cả thành viên của tổ chức đều có thể kích hoạt mũi tên của buff 【 kéo tơ 】, để Ngu Hạnh thông qua một thành viên mà tiếp xúc với toàn bộ tổ chức.
Mà khi Ngu Hạnh đã hoàn toàn hiểu rõ sự phân bố thành viên của tổ chức phản kháng, thậm chí có được danh sách, thì cho dù là người phản kháng hắn chưa từng gặp mặt, chỉ cần có liên quan đến manh mối này, đều sẽ bị phán định là "manh mối vô dụng" và không kích hoạt nữa.
Quy tắc phán định của buff kéo tơ có thể khiến người nắm giữ không thể tiến hành phán đoán tình hình cục diện rõ ràng với hiệu suất cao nhất, nhưng lại có thể hữu hiệu tránh nỗ lực lặp lại, có lợi có hại.
Tóm lại, theo thanh tiến độ nhiệm vụ của Ngu Hạnh không ngừng tăng lên, manh mối có thể giúp hắn gia tăng tiến độ nhiệm vụ ngày càng ít đi, xác suất xuất hiện của 【 kéo tơ 】 cũng ngày càng nhỏ.
Lúc này mũi tên xuất hiện trên người Liên Hương, cho thấy nàng có đầu mối mới.
Ngu Hạnh làm sao có thể bỏ qua một nguồn manh mối như thế?
Sau khi Liên Hương xác nhận lập trường của hắn và Triệu Nhất Tửu liền định rời đi, nàng và người sống vốn không có gì nhiều để nói. Trước khi đi, nàng nghĩ ngợi, vẫn giải thích thêm một câu: "Muội muội của ta, tương đối ngu xuẩn, không thể lý giải ý của ta."
Muội muội chết khi còn quá nhỏ, sau khi chết trí tuệ và lý trí lại liên tục bị bào mòn, cho nên không thể suy nghĩ những đạo lý vòng vo.
Ví dụ như, Liên Hương nghĩ "gả" cho Tiền Tam là để trả thù, là tra tấn, nhưng muội muội chỉ có thể nhìn thấy bề ngoài, cảm thấy Tiền Tam là kẻ xấu, tỷ tỷ không nên gả cho hắn.
Giảng đạo lý nàng nghe không hiểu, muội muội chỉ có thể cho rằng Liên Hương chính là tham luyến người sống, muốn tìm nam nhân còn sống để thành hôn, thế là mỗi lần nhìn thấy nam nhân còn sống, đều sẽ chỉ vào người ta cho Liên Hương xem.
Ác ý của muội muội luôn phóng thích không phân biệt, những nam nhân bị nàng để mắt tới dù vô tội, nhưng Liên Hương cũng không thiện lương đến mức muốn nói giúp cho người sống, luôn luôn áp dụng phương pháp làm lơ.
Nhưng nếu hoàn toàn không để ý tới, muội muội sẽ tức giận.
Nàng lại đành phải tượng trưng nhìn qua loa vài lần, sau đó nói không thích, muội muội dù vẫn sẽ tức giận, nhưng ít ra cũng sẽ ngoan hơn một chút.
Ngu Hạnh và Triệu Nhất Tửu, miễn cưỡng có thể xem là những nam nhân có chút giao tình, Liên Hương không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng đến sát ý của đối phương đối với Tiền Tam, cho nên mới giải thích hai câu: "Nàng nói để ta gả cho các ngươi, chỉ là lời nói ngu ngốc thiếu hiểu biết, các ngươi sẽ không trở thành mục tiêu của ta."
Sẽ không trở thành mục tiêu "tra tấn" của nàng.
Triệu Nhất Tửu trầm mặc không nói, dường như mặc kệ mục đích của Liên Hương là gì, hắn đều không để tâm, lặng lẽ ở bên cạnh Ngu Hạnh, rõ ràng là một người sống, lại có cảm giác như một cái bóng.
Ngu Hạnh gật đầu, còn chưa kịp nói gì, phía sau Liên Hương liền truyền đến một tiếng thét lên phẫn nộ: "Ngươi mới ngu xuẩn, ngươi sao dám nói ta như vậy!"
Liên Hương mặt không đổi sắc, quen như nếp, gật đầu với Ngu Hạnh, liền định rời đi.
Nàng vừa mới quay người.
"Chờ một chút." Ngu Hạnh gọi nàng lại.
Trong khoảnh khắc, đáy mắt Liên Hương hiện lên sát khí, nàng dùng chút kiên nhẫn ít ỏi của oán linh dừng bước lại, lạnh lẽo âm trầm nhìn chằm chằm Ngu Hạnh, ngầm thừa nhận Ngu Hạnh có thể nói thêm vài câu.
Bởi vì nàng mới quay người được một nửa, bà lão trầm mặc cũng đi theo hai bước, muội muội phía sau lại lần nữa xuất hiện trong tầm mắt Ngu Hạnh.
Lúc đó, gương mặt gầy còm đáng sợ kia của nàng đang bị phẫn nộ lấp đầy, ánh mắt nhìn về phía Ngu Hạnh tràn ngập oán độc.
Cho dù mới bị tỷ tỷ giáo huấn cách đây không lâu, cũng nhìn không ra quá nhiều e ngại hay kính ý.
Ngu Hạnh nhìn ra Liên Hương không có ý định kể về trải nghiệm của mình, vậy thì không thể hỏi quá thẳng thắn. Hắn nhìn oán linh cô muội muội này, rất nhanh tìm ra điểm bắt đầu, tỏ vẻ có chút hiếu kỳ: "Muội muội của ngươi không nghe lời như vậy, tại sao ngươi còn muốn nuông chiều nàng? Ta từng thấy một con quỷ nuốt chửng con quỷ khác, ngươi hẳn là cũng có thể ăn nàng ta chứ?"
Vừa dứt lời, oán linh tiểu muội muội kinh sợ trợn lớn mắt, ngay sau đó vẻ oán độc càng nồng đậm gấp mấy lần, nhìn hắn gần như là nhìn kẻ thù có huyết hải thâm thù. Bà lão lộ vẻ không đồng tình, ngay cả Liên Hương cũng nhìn hắn thêm một cái.
Dường như đang nói, ngươi thật đúng là nhẫn tâm.
Nhưng điều quỷ dị là, Liên Hương vốn không muốn trả lời, nhưng trong lúc vô tình dường như trông thấy đầu lưỡi Ngu Hạnh có một ấn ký màu đỏ. Nàng nhìn thoáng qua rồi quên đi, lại đột nhiên cảm thấy vấn đề của Ngu Hạnh đã chạm đúng vào nỗi bối rối bấy lâu nay của nàng, nếu không nói với Ngu Hạnh, sau này có lẽ sẽ không còn ai hỏi vấn đề như vậy nữa.
Liên Hương hơi nhíu mày.
Nàng trầm ngâm một lát, đáp lại trước khi muội muội ở sau lưng kịp mở miệng nhục mạ Ngu Hạnh: "Đây là ta thiếu nàng."
Ngu Hạnh nhíu mày, bộ dạng rất không hiểu.
Hắn chính là muốn Liên Hương đáp lại, nếu muốn giải thích vấn đề này, Liên Hương không thể không nhắc tới trải nghiệm đã qua, như vậy hắn liền có thể từng chút dẫn dắt, moi ra manh mối mình muốn.
Nhìn thấy biểu cảm của Ngu Hạnh, Liên Hương thở dài.
"Nàng chết là do bị liên lụy bởi ta, nếu như không có ta, nàng và nãi nãi, sao đến nỗi này."
Nói lời này lúc, nàng không có vẻ áy náy, sắc mặt nhàn nhạt, giống như chỉ đang thuật lại một sự thật.
"Ba năm trước, ta đến tiệm vải bán túi lưới đan xong, không may bị một môn khách của Phong gia để ý. Hắn muốn cưỡng ép cưới ta, vì ta không muốn, hắn liền tìm đến nhà ta, định trực tiếp thương lượng hôn sự với phụ mẫu ta."
"Ta từ nhỏ mồ côi cha mẹ, là nãi nãi nuôi lớn, trong nhà ngoài nãi nãi ra chỉ có một muội muội. Nãi nãi thương ta, nhìn ra gã môn khách kia là hạng người gì, nên đã cự tuyệt lời cầu thân của hắn."
Chỉ mới nghe mở đầu, Ngu Hạnh dường như đã có thể nghĩ đến diễn biến tiếp theo.
Môn khách của Phong gia, nói trắng ra chính là thuộc hạ nào đó của Vạn Bàn đại sư, chỉ ghi danh ở chỗ Phong lão gia.
Người như vậy, khi muốn một nữ nhân, chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn.
Chỉ là, gã môn khách mà Liên Hương nói, hẳn không phải là Tiền Tam. Theo lời thiếu niên, Tiền Tam quen ngụy trang, không thể nào ức hiếp nữ tử một cách rõ ràng như vậy.
Mà sau khi nàng chết, người hận nhất, muốn dùng cách "gả" để báo thù nhất lại là Tiền Tam, điều này chỉ có thể chứng minh, chuyện Tiền Tam làm còn ác liệt hơn cả gã môn khách kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận