Trò Chơi Suy Diễn

Chương 56: Lui trở về thời gian?

Chương 56: Quay về quá khứ?
Nghe vậy, Ngu Hạnh ngược lại có chút hứng thú.
Người tên Dụ Phong Trầm này dường như còn thú vị hơn một chút so với dự đoán của hắn. Nếu chỉ đơn thuần tiếp nhận chất dinh dưỡng mà phù thuỷ đưa tới cửa, Dụ Phong Trầm đã chẳng đến mức vào thời điểm này lại hủy đi thể xác Thụ Vu mà phù thuỷ để lại đây.
Vừa gặp mặt đã chỉ ra điểm này, rõ ràng là đối phương muốn lấy lòng hắn.
Nói cách khác... Dụ Phong Trầm đã ý thức được điều gì đó, đồng thời không có ý định ngoan ngoãn để phù thuỷ dắt mũi đi.
Ngu Hạnh quan sát người đàn ông hoàn mỹ không tì vết ở mọi góc độ, giống như một mô hình 3D được tạo dựng: "Ngươi giở trò gì?"
"Ta đã biết phù thuỷ muốn đem phần lớn lời nguyền rủa giao cho ta hấp thụ. Mặc dù ta vẫn chưa rõ rốt cuộc nàng muốn gì, nhưng ta biết việc lực lượng trong cơ thể ta tăng lên nhất định rất quan trọng đối với nàng." Dụ Phong Trầm vô thức đưa ngón tay lên mũi, đây là một động tác theo thói quen khi đẩy kính mắt, đáng tiếc hiện tại hắn không đeo kính, tay hắn có chút lúng túng đặt về chỗ cũ.
"Ta không thể để nàng được như ý. Nàng muốn đẩy nhanh tiến trình thu hoạch lực lượng của ta, ta liền cố gắng hết sức kéo chậm lại. Ta có dự cảm, nếu thực sự nghe theo nàng, sau này sẽ trở nên vô cùng phiền phức."
"Phải công nhận dự cảm của ngươi rất chuẩn." Ngu Hạnh nhún vai, "Cho nên?"
"Cho nên ta đã hủy đi thể xác mà nàng để lại ở đây. Nàng có lẽ chỉ cho rằng ta đang phát tiết sự bất mãn vì bị người khác khống chế, bị sắp đặt, hoặc là bản tính trời sinh không thích người khác dò xét mình, nhưng thật ra ta đã để lại cho nàng một món quà lớn." Dụ Phong Trầm khẽ nhếch miệng cười, "Ngu Hạnh, đây cũng là đại lễ ta để lại cho ngươi, xem như cảm tạ ngươi đã giao tình báo này cho ta."
Ngu Hạnh đã có một dự cảm nào đó. Hắn cảm nhận lời nguyền rủa đang phiêu đãng trong không khí, yên lặng chờ đợi những lời tiếp theo của Dụ Phong Trầm.
"Ta không hấp thụ bao nhiêu nguyền rủa cả, trong khoảng thời gian vừa rồi, thực chất ta đang tìm cách tách rời lời nguyền rủa và mộc tâm của Quỷ Trầm Thụ ra. Ta chỉ rút đi mộc tâm, tạo cho phù thuỷ ảo giác rằng ta đang phối hợp với nàng, chuyện phối hợp đó trên đời này làm gì có."
Dụ Phong Trầm nói: "Phần lớn lực lượng đang lang thang ở đây, đều là ta muốn dành cho ngươi."
Ngu Hạnh và Dụ Phong Trầm nhìn nhau.
Người đàn ông hoàn mỹ không giống người thật này rõ ràng nên mang lại cảm giác cao lãnh và xa cách, nhưng khi nói những lời này lại đặc biệt chân thành.
Dụ Phong Trầm cười nói: "Nói cách khác, mặc dù ta có thể tạm thời khống chế cái cây này một chút, nhưng lát nữa sẽ không khống chế được nữa, bởi vì quyền khống chế lớn hơn sẽ được chuyển sang người ngươi."
"Thế nào? Phần quà này có làm ngươi hài lòng không? Chuyện bị phù thuỷ sắp đặt này sẽ không trở thành hiềm khích trong việc hợp tác giữa đôi bên chúng ta chứ."
Trước khi đến đây, Ngu Hạnh thật sự không ngờ tới khi đối mặt với sự cám dỗ của lực lượng khổng lồ như vậy, Dụ Phong Trầm lại có thể từ bỏ một cách quả quyết đến thế.
Hắn có mục tiêu của mình, Dụ Phong Trầm chắc chắn cũng có, nhưng vì một tương lai không chắc chắn, Dụ Phong Trầm tình nguyện đặt cược vào người hắn. Về điểm này, Ngu Hạnh vô cùng tán thưởng Dụ Phong Trầm.
"Ngươi cứ thế nhường lực lượng khổng lồ như vậy cho ta sao?" Ngu Hạnh hỏi, "Không cảm thấy thiệt thòi à?"
"Tuy nói là có hơi thiệt thòi một chút, nhưng ta biết một người, hắn là thương nhân, hắn từng dạy ta làm thế nào để kinh doanh không lỗ vốn. Cho nên dù ta tặng ngươi một món quà, nhưng ta vẫn có một việc muốn giao cho ngươi." Dụ Phong Trầm lại tỏ ra rất thẳng thắn, "Có một nhiệm vụ, ta và tiểu đội của ta đều không tiện đi làm, vì chúng ta sẽ bị hệ thống của mình theo dõi, cũng sẽ đánh cỏ động rắn bên phía phù thuỷ. Ta muốn giao nhiệm vụ này cho ngươi, rất quan trọng."
Cam tâm tình nguyện nhường ra chất dinh dưỡng cùng con bài chủ chốt để mạnh lên mà cũng muốn giao nhiệm vụ cho ta ư? Mắt Ngu Hạnh sáng lên: "Nói thử xem?"
"Ở đây nói không rõ lắm, tóm lại đó là một cơ hội rất tốt mà đoàn đội chúng ta phát hiện ra để khắc chế phù thuỷ." Dụ Phong Trầm hồi tưởng một chút, "Ngươi biết đấy, phù thuỷ am hiểu năng lực về phương diện thời gian. Thực ra tuổi tác của phù thuỷ không lớn, nếu loại bỏ những lần nhảy vọt thời gian trong quá khứ và tương lai, nàng thật ra phải trạc tuổi ta."
"Ta không biết." Ngu Hạnh chớp mắt mấy cái, "Ta chỉ biết nhan sắc của nàng chắc chắn không kém ngươi là bao."
". . ." Dụ Phong Trầm thầm nghĩ, người này vẫn biết ngắt lời như trước.
Dừng một chút, Dụ Phong Trầm mới tiếp tục: "Ta từng gặp nàng lúc còn rất yếu trong một hoạt động game, lúc đó năng lực thời gian của nàng còn chưa thành hình. Nói đến loại nhân quả này quả thật rất kỳ diệu. Trong hoạt động lần đó nàng đã thất bại, nhưng kẻ thất bại lại có một cơ hội hồi sinh, đó vừa là một sự trừng phạt, cũng là một kỳ ngộ."
"Sau khi trở về từ lần trừng phạt đó, năng lực của nàng đột nhiên tăng vọt. Chúng ta đều đoán rằng hẳn là phù thuỷ đã gặp được vật phẩm then chốt liên quan đến thời gian trong lần trừng phạt đó." Dụ Phong Trầm cười cười, "Thời gian, đó là ưu thế của nàng, nhưng cũng là lối tắt để chúng ta phá vỡ cục diện hiện tại."
"Nói chi tiết như vậy, chẳng lẽ các ngươi định xuyên qua thời gian trở về phó bản hoạt động đó, để thay đổi quá khứ sao?" Đầu óc Ngu Hạnh xoay chuyển rất nhanh, nháy mắt mạch não đã thông suốt.
"Không sai, đây chính là lý do ta tặng chất dinh dưỡng nguyền rủa cho ngươi, hy vọng ngươi thay chúng ta đi làm nhiệm vụ." Dụ Phong Trầm nhìn chăm chú Ngu Hạnh, dường như vào khoảnh khắc này, đã hoàn toàn đặt cược vào Ngu Hạnh, "Đi vào trong lần trừng phạt đó, ngăn cản phù thuỷ có được vật phẩm then chốt."
Chỉ cần có thể thành công, phù thuỷ sẽ không thể tiếp tục sử dụng sức mạnh thời gian một cách không kiêng dè như vậy nữa.
Thiếu đi năng lực thời gian làm điều kiện tiên quyết, những thứ do một tay phù thuỷ bày bố tự nhiên cũng không thể tồn tại.
Bao gồm cả cây Quỷ Trầm Thụ bị nuôi dưỡng khổng lồ đến thế dưới đảo Tử Tịch này, cũng bao gồm vu sư giáo phái được gây dựng từ cây Quỷ Trầm Thụ này.
Ngu Hạnh dĩ nhiên cũng nghĩ tới, hắn còn nghĩ đến nhiều hơn thế.
Nếu như không có vu sư giáo phái, sẽ không có nhiều sự kiện phá hoại được tiến hành ở từng thế giới như vậy.
Không có sự bày bố của phù thuỷ, liệu Hoa Túc Bạch, người mà hắn phỏng đoán có quan hệ rất lớn với phù thuỷ, còn có thể đẩy Linh Nhân vào vực sâu không?
Nếu Linh Nhân chưa từng dính líu đến những chuyện này, thì hắn dĩ nhiên cũng sẽ không ——
Không thể nào.
Nếu như hắn không trải qua những việc này, làm sao cuối cùng lại đến được gốc rễ của cái cây này, cùng Dụ Phong Trầm thảo luận chuyện quay về quá khứ làm nhiệm vụ, ngăn cản phù thuỷ được chứ?
Đó căn bản là một nghịch lý không lời giải, không thể nào tồn tại.
Dường như nhìn ra sự đắn đo của Ngu Hạnh, Dụ Phong Trầm giải thích: "Thời gian thật sự là một khái niệm quá khó giải thích. Thay đổi một mắt xích trong đó, căn bản không thể thay đổi mọi thứ về sau. Nhưng cuối cùng vẫn sẽ có chút ảnh hưởng."
"Chúng ta đã nghiên cứu rất lâu, không chỉ có các thành viên tiểu đội ta mà ngươi biết, mà còn có rất nhiều, rất nhiều bằng hữu liên quan đến chuyện này." Dụ Phong Trầm nói, "Chiêm bặc gia, Mộng Yểm... Bọn họ đã cùng nhau đưa ra kết luận này. Cho nên, chỉ cần có thể ngăn cản phù thuỷ lấy được vật phẩm then chốt, cho đến thời điểm hiện tại của chúng ta, những bố cục phù thuỷ đã sắp đặt vẫn sẽ tồn tại, nhưng từ giờ trở đi, năng lực của nàng sẽ bị thất lạc đến những nơi khác."
"Nàng nhất định sẽ đi tìm lại nó, và chúng ta cũng có thể khoá chặt nàng, đoạt lấy vật đó trước nàng."
"Đây là cơ hội lớn nhất mà chúng ta có thể tạo ra vào lúc này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận