Trò Chơi Suy Diễn

Chương 433: Địa Ngục Của Alice - Sản Phẩ..

Dư Hạnh cúi đầu nhìn xuống vết máu bị dính trên áo của mình. Hắn có chút muốn đi thay đồ nhưng tiếc rằng đã qua thời gian có thể sử dụng phòng tắm, không có quần áo để cho hắn mặc.



Dư Hạnh thầm thở dài một tiếng, nằm xuống giường, giơ tay che lên mắt để chắn ánh sáng chói loá từ đèn trần: "Được rồi. Chúng ta quay về chủ đề trước đó. Tôi nghĩ rằng người đã thả tai mắt trên người Tăng Lai để nghe lén là Bệnh Tâm Thần." "Bởi vì năng lực của Hàn Tâm Di không thuộc về phạm vi trinh sát. Còn Hàn Chí Dũng dù có thể sai khiến quỷ đi giám sát người khác nhưng chính vì lý do đó mà ông ta không có năng lực bí mật gắn thiết bị vào trên người khác để giám sát. Thậm chí nếu hai người này có năng lực đó thì bọn họ cũng sẽ chọn tôi chứ không phải Tăng Lai."



"Còn về phía Bệnh Tâm Thần... Tôi có thể thấy rằng Tăng Lai không thích anh ta mà anh ta cũng làm ra một Ít việc để ngáng chân Tăng Lai. Tôi cũng không biết về năng lực của anh ta nên không thể loại trừ việc anh ta có năng lực nhìn trộm."



"Ban đầu, trong tình huống không chắc chắn về năng lực của những người suy diễn giả nên tôi mới đặt hộp gỗ nhỏ ở nơi khác. Tôi làm như thế cũn để thăm dò năng lực của mỗi người."



Dư Hạnh bỏ tay xuống, híp mắt nhìn ánh sáng của cái đèn rồi lại nhìn về phía Diệc Thanh vẫn luôn giữ tư thế đoan chính: "Bầy giờ thì hãy đi đến thư viện ở trên tầng tư rồi tiện thể tìm kiếm cầu thang dẫn đến tòa nhà phụ. Nếu tôi đoán không lầm thì phòng của những người làm việc như nữ tu, đầu bếp sẽ ở tòa nhà phụ. Thế giới suy diễn này rõ ràng có cốt _ truyện ẩn nên việc suy diễn giả chỉ tập trung đối phó với đám quỷ sẽ không phải là lựa chọn khôn ngoan."



Diệc Thanh: "Vậy lựa chọn khôn ngoan là gì?”



Dư Hạnh: "Tôi muốn đổi kích động nữ tu."



Thật tuyệt vời! Đúng thật là lựa chọn quá khôn ngoan. May mà Tăng Lai không có ở đầy.



Nếu không nhất định sẽ có tiết mục đồng đội cắn xé lẫn nhau. Diệc Thanh thấy hứng thú: "Bầy giờ à?"”



Dư Hạnh ngồi dậy, nhìn hắn ta một cái: "Ban đầu tôi tính định đi bây giờ luôn nhưng sau khi nghĩ lại thì nên đi tìm Bệnh Tâm Thần trước.” "Trước hết xác nhận xem trước đó anh ta đã đặt cái gì lên người Tăng Lai. Nếu có thì sẽ mượn anh ta cái mắt đó để tìm ra Tăng Lai. Làm như vậy không phải tiết kiệm được nhiều việc sao?"



Nếu anh ta đã dám đặt đồ lên người lên Tăng Lai rồi núp trong bóng tối lén đâm bọn hắn thì anh ta cũng phải trả giá một ít chứ nhỉ?



Dư Hạnh đứng dậy, ánh mắt chăm chú nhìn vào Diệc Thanh.



Diệc Thanh bình tĩnh nói: "Cậu lại muốn làm gì nữa?" "Tôi không biết vị trí của Bệnh Tâm Thần nên tôi có thể làm phiền anh bay lượn lờ khắp nơi để giúp tôi tìm người không?"



Diệc Thanh: "Tôi đã hiểu." Hắn ta đã quen với việc bị Dư Hạnh sai xử như công cụ hữu dụng làm từ quỷ rồi nên cũng không nói nhiều: "Khi tôi đi tìm anh ta thì cậu sẽ ở trong phòng đợi sao?”



"Đương nhiên là không. Quá lãng phí thời gian." Dư Hạnh lắc đầu, bình tĩnh đi đến cửa sổ rồi nhìn ra những bức tượng điêu khắc ở tầng một: "Tôi muốn xuống dước xác định xem có phải nhiều bức tượng như vậy có lẽ sẽ liên quan đến một loại quỷ nào đó. Nói không chừng thì đạo cụ cũng ở đó."



"Nhưng theo quan sát của tôi thì cậu còn chưa tìm được con đường tắt để đi xuống." Diệc Thanh đá. Sau đó hắn ta bị hành động của Dư Hạnh leo lên cánh cửa sổ làm nghẹn lời. Ngay lập tức hắn ta hiểu ra ý định của Dư Hạnh.



Dư Hạnh đứng trên mép cửa sổ, vẫy tay về phía Diệc Thanh: "Mong anh có thể tìm thấy Bệnh Tâm Thần rồi sau đó đi xuống dưới tìm tôi nhé?"



Ngay sau đó, Dư Hạnh không chút do dự nhảy xuống. Không có đường tắt. Vậy thì không cần đi đường tắt. Chẳng phải trực tiếp nhảy xuống là tốt rồi sao?



Từ tầng ba nhảy xuống tầng một, nói là cách nhau hai tầng nhưng thực ra không phải vậy. Bởi vì tầng một của lâu đài cổ này này rất cao. Khi dùng cơm ở sảnh lớn thì Dư Hạnh đã cảm thấy nơi đó giống như một tòa cung điện. Cho nên nếu tính đến chiều cao thì tầng một phải cao gấp khoảng chừng một phẩy năm lần so với các tầng khác.



Tóm lại nếu người bình thường nhảy xuống từ độ cao như vậy thì không chết nhưng cũng sẽ bị gãy tay gãy chân.



Thế nhưng Dư Hạnh lại không chút do dự mà nhảy xuống. Sau khi hắn cảm nhận được cảm giác mất trọng lượng truyền tới thì hắn cũng có thể cảm nhận được gió từ dưới thổi lên. Mái tóc đen không dài cũng không ngắn của Dư Hạnh bị gió thổi rối tung lên. Càng đến gần mặt đất thì càng thấy các bức tượng điêu khắc ở bên dưới càng to hơn, các đường nét điêu khắc trên những bức tượng cũng trở nên rõ ràng hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận