Trò Chơi Suy Diễn

Chương 231: Kẻ làm công ăn lương trong ...

Đúng như dự đoán, ngay sau đó gợi ý suy diễn đã đến.



[Vì bạn đã phản hồi đầu tiên nên trò chơi suy diễn lần này, số thứ tự của bạn là 01.]



[Gợi ý suy diễn: Đi đến phòng thay đồ để tụ tập và hãy lắng nghe hướng dẫn từ người quản lý trong nhóm.]



Hệ thống cũng đưa ra một nhiệm vụ vào lúc này. Sau đó, một mũi tên màu máu xuất hiện trong tâm nhìn của Dư Hạnh nhưng dường như mọi người trong sàn nhảy đầu không thể nhìn thấy nó.



Dư Hạnh đi theo mũi tên chỉ dẫn.



Rời khỏi sàn nhảy ồn ào. Các nơi khác so với nơi đó yên tĩnh hơn nhiều. Quầy rượu có hình lá cây tỉnh tế dường như rất đắt tiền. Bartender đứng bên trong quầy ăn mặc rất đẹp đẽ, đồng phục ôm người vừa vặn nhưng trên khuôn mặt... Lại trang điểm quá đậm.



Không phải là loại trang điểm đậm nhưng rất đẹp mà là loại trang điểm kỳ quái. Da thì trắng bệch, môi tô đỏ chót, vùng mắt được trang điểm theo kiểu trang điểm mắt khói.



Ghế bân cạnh đầy người ngồi. Những khách hàng này trông bình thường. Mặc đồ khác nhau nhưng họ dường như không thấy bartender có điểm gì khác lạ.



Điều đó rất kỳ quặc.



Dư Hạnh hiếm khi đến những nơi như quán rượu nên hắn cũng không hiểu lắm. Dư Hạnh đã bắt đầu tự hỏi liệu đây có phải là một xu hướng thẩm mỹ độc đáo nào đó không?



"Anh chàng đẹp trai, anh đi một mình hả?" Chưa đi được mấy bước, một người phụ nữ mặc váy đỏ từ góc bàn đã đến gần. Trên tay cầm ly rượu và nhìn Dư Hạnh một cách đầy quyến rũ.



"Xin lỗi, tôi không có đi một mình." Dư Hạnh lịch sự gật đầu về phía cô ta rồi di chuyển ra xa cô ta như muốn nói với cô ta rằng bản thân hắn không phải là người mà cô ta muốn quyến rũ là liền đi theo.



Người phụ nữ mặc váy đỏ nhếch môi, không nói gì mà nhìn Dư Hạnh một cái rồi quay người đi ra chỗ khác. Dư Hạnh nhìn theo bóng dáng của cô ta, một ý nghĩ xuất hiện trong tâm trí hắn: "Người phụ nữ đó là lệ quỷ áo đỏ."



Lệ quỷ áo đỏ là một loại quỷ rất đáng sợ trong truyền thuyết ma quỷ của Trung Quốc. Nó mang trong mình đầy oán hận, khả năng tấn công rất mạnh và thường là người tự tử khi còn sống. Nhưng ở trong quán rượu này, lệ quỷ áo đỏ dường như không có ý muốn tấn công hắn.



Ghi nhớ điều này trong lòng, Dư Hạnh tiếp tục theo dõi mũi tên màu máu trên tường. Con đường dẫn tới phòng thay đồ rất đơn giản. Chỉ trong một lát, Dư Hạnh đã thấy một số người khác cũng đang đi về hướng này và mặc quần áo hằng ngày.



Họ nhìn nhau, ngầm hiểu thân phận của nhau.



Nhóm người suy diễn gia là những người ăn mặc không phù hợp nhất ở đây.



Sau khi suy nghĩ một chút, Dư Hạnh đứng đợi tại chỗ và không bất ngờ khi thấy được Triệu Nhất Tửu đang đi tới với vẻ mặt lạnh lùng.



Dư Hạnh cười khi nhìn thấy hắn ta. Phong cách lạnh lùng của Triệu Nhất Tửu dường như hoàn toàn phù hợp với nơi này. Nếu đặt hắn ta giữa một đám quỷ thì chắc chắn không ai có thể phân biệt được hắn ta có phải là người sống hay không.



Triệu Nhất Tửu vẫn đeo mắt kính trên gò mũi, trồng khá trầm tĩnh, xua tan đi sự sắc bén giữa đôi mắt.



Khi Dư Hạnh đang nhìn Triệu Nhất Tửu, hình như hắn ta cảm nhận được nên liền nhìn lại. Sau đó hắn ta bước chân tăng tốc đến gân về phía Dư Hạnh.



Dư Hạnh đùa giỡn nói: "Mọi thứ ổn chứ? Cậu đã từng đến quán rượu bao giờ chưa?" "Đã từng." Triệu Nhất Tửu trả lời ngắn gọn, lạnh lùng.



Thật không ngờ Triệu Nhất Tửu đã từng đến... Dư Hạnh nghĩ rằng với tính cách lạnh lùng như Triệu Nhất Tửu thì hắn ta sẽ không bao giờ đến những nơi như vậy.



Những câu đùa mà Dư Hạnh định nói với Triệu Nhất Tửu không còn nói ra được nữa. Triệu Nhất Tửu dừng lại một giây, sau đó bổ sung: "Tôi bị Triệu Mưu kéo đến đây. Cũng đã lâu rồi."



Dư Hạnh: "ÔI" Phòng thay đồ dường như nằm ở tận cùng bên trong quán rượu. Cánh cửa khá kín đáo, nơi đây ít khách đến. Có lẽ là nơi vắng vẻ nhất trong toàn bộ quán rượu.



Cánh cửa phòng thay đồ đóng kín. Khi hai người đẩy cửa vào chưa kịp nhìn xung quanh thì bọn họ đã bị một chàng trai đang mặc áo sơ mi gọi lại.



Chàng trai có khuôn mặt trắng bệch, nhíu mày tràn đầy sự không kiên nhẫn. Khi nhìn thấy bọn hắn, anh ta dường như cố gắng kiềm chế sự không kiên nhẫn đó xuống một chút, cố gắng nói bằng giọng bình tính: "01, 04, sao mà hai cậu chậm chạp thế. Bây giờ chỉ còn mỗi hai cậu. Mau đổi quần áo đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận