Trò Chơi Suy Diễn

Chương 67: Muốn gặp nhất ta người (cầu nguyệt phiếu)

Nghe vậy, Triệu Nhất Tửu có chút nghi ngờ mà trầm mặc một chút, ánh mắt hắn chợt lóe lên, dường như có một giọng nói từ tận đáy lòng mách bảo hắn, tốt nhất là không nên phách lối như vậy, nếu không, một chữ "Nguy" thật to sẽ treo trên đầu hắn.
Dù sao việc quỷ hóa chỉ thay đổi tính cách và năng lực, hắn vẫn là chính hắn, Triệu Nhất Tửu. Cách nhìn của hắn về Ngu Hạnh đều dựa trên những gì đã trải qua trước đây.
". . ." Nghe được lời uy hiếp không chút che giấu của Ngu Hạnh, khí thế đặc biệt đến kiếm chuyện của Triệu Nhất Tửu lập tức yếu đi không ít, nhưng hắn không phải người dễ yếu thế, khẽ trào phúng nói, "Nhìn cái vẻ hung dữ của ngươi, ta còn tưởng người mỗi ngày giả bộ ngoan ngoãn gọi ta Tửu ca không phải là ngươi."
Ngay sau đó, hắn lại hạ giọng, mái tóc hơi dài che đi nửa con mắt, giấu đi vẻ âm trầm bên trong: "Bình thường ta yếu như vậy, ngươi cũng sẽ không nhẫn tâm khi dễ quá ác đâu nhỉ? Lỡ như ta không cẩn thận cảm nhận được sự lạnh bạc của thế giới này. . ."
Trong giọng nói của hắn dường như tràn ngập sự khinh thường đối với cái bản thân trầm mặc ít nói, u ám lạnh lùng kia, nhưng lại mang theo một tia kiên trì cùng ý muốn bảo hộ gần như không thể nghe thấy: "Sau đó ý chí lực giảm xuống, từ đó về sau bị lệ quỷ chiếm thế thượng phong, người đau lòng nhất, hẳn là ca ca kia của ta nhỉ? Mà ngươi, cũng thiếu mất một đồng đội có thể lợi dụng. Còn ta? Ta cũng sẽ không có bất kỳ tổn thất nào. Ngươi suy nghĩ kỹ đi, rồi quyết định có muốn uy hiếp ta như vậy không?"
Ngu Hạnh nhíu mày nhìn Triệu Nhất Tửu, có một tin tốt là, Triệu Nhất Tửu sau khi quỷ hóa vẫn lấy nhân cách "Triệu Nhất Tửu" làm chủ đạo.
Tình huống của Triệu Nhất Tửu tương đối phức tạp, trạng thái lệ quỷ của hắn hiện tại được coi là một trạng thái cường hóa, nhưng lệ quỷ trong cơ thể hắn không ngừng ăn mòn hắn, khiến nhân cách của hắn hỗn loạn.
Lỡ như Triệu Nhất Tửu buông lỏng, rất dễ dàng sẽ bị ý thức của lệ quỷ chiếm thế thượng phong, quên mất mình rốt cuộc là ai, về sau, nhân cách thuộc về "Triệu Nhất Tửu" sẽ hoàn toàn phai mờ trong quá trình ăn mòn.
Nói một cách đơn giản, trong một cơ thể có hai ý thức, một là nguyên chủ, một là kẻ đến sau. Kẻ đến sau trong quá trình chung sống và tranh đoạt với nguyên chủ đã bị đồng hóa, từ đó bọn họ hợp làm một, nhưng kẻ đến sau không ngừng ảnh hưởng đến ý thức của nguyên chủ.
Khi nguyên chủ cuối cùng tiếp nhận toàn bộ ký ức và tính cách từ kẻ đến sau, quên đi bản thân, hắn sẽ cho rằng mình chính là kẻ đến sau, kẻ đến sau mới là chủ nhân nguyên bản của cơ thể này, và cứ thế thuận lý thành chương mà biến thành dáng vẻ của kẻ đến sau.
Như vậy, nguyên chủ, cũng chính là Triệu Nhất Tửu, coi như đã chết —— bởi vì ngay cả chính hắn cũng không công nhận sự tồn tại của chính mình.
Nghĩ như vậy, Ngu Hạnh lập tức cảm thấy Tửu ca hiện tại thật khó đối phó, vừa có được sự tự nhận thức bản thân không tệ, lại vì nguyên nhân tính cách mà không dễ lừa như trước, còn phải mọi lúc mọi nơi phân chia phần lớn tâm thần để chống cự lại sự cám dỗ của sức mạnh, xác thực thật vất vả.
Đúng rồi, còn kế thừa thuộc tính nói nhiều.
Hắn dịu giọng an ủi: ". . . Ta làm sao lại uy hiếp ngươi chứ, đây là đang nhắc nhở ngươi, kẻo ngươi sau khi trở về lại hối hận thôi mà. Ngươi xem ngươi bình thường đi, làm sao lại có sở thích xấu xa như vậy, giống hệt ta."
Ngươi cũng biết chính mình có sở thích xấu xa thật à? Khóe miệng Triệu Nhất Tửu nhếch lên một nụ cười, lại bị hắn đè xuống. Hắn hiện tại tùy ý cực kì, ngược lại hối hận là chuyện sau này, hắn bây giờ chẳng thèm quan tâm sau này mình sẽ thế nào, nghĩ đến đây, sức mạnh lại trở về, hắn quên đi hậu quả, một lần nữa đánh giá trạng thái của Ngu Hạnh lúc này.
Bởi vì bị bóng quỷ của Hàn Ngạn truy đuổi suốt đường, còn phải cẩn thận với quỷ quái bên trong tầng lầu và viện trưởng đang lang thang bốn phía, Ngu Hạnh không thể tránh khỏi bị thương.
Tuy nói vết thương rất nhanh liền khép lại, nhưng bộ quần áo bệnh nhân sẽ không tự mình lành lại, những lỗ thủng và vết máu kia đều đang cho thấy, khi những người khác cố gắng sống sót, Ngu Hạnh một mình cũng không hề nhẹ nhàng.
Màu mắt Triệu Nhất Tửu sẫm đi một chút, khí tức cổ quái lặng lẽ lan ra, hắn vuốt vuốt Chỉ sát trong tay, hứng thú nói: "Bộ dạng bây giờ của ngươi, chẳng phải là chó nhà có tang sao, thế nào, thật không định mở miệng, để ta giúp ngươi à? Ta biết trong kế hoạch ban đầu của ngươi và ca ca ta, khoảng thời gian cuối cùng chiến đấu với Hàn Ngạn không bao gồm ta, bởi vì ta quá yếu, nhưng bây giờ —— "
Ngu Hạnh thấy hoa mắt, lưỡi dao của Chỉ sát đã dán trên cổ hắn, cảm giác băng lãnh tịch diệt khiến hắn không tự chủ được ngửa ra sau, nhưng Triệu Nhất Tửu chỉ cử động ngón tay, lưỡi dao kia như hình với bóng, từ đầu đến cuối duy trì ở một khoảng cách tiếp xúc với làn da, nhưng không đến mức khiến da bị lưỡi dao rạch phá.
"Ta bây giờ rất mạnh. Ngay bây giờ, ngay lập tức, thay đổi kế hoạch của ngươi, thêm ta vào." Giọng điệu của Triệu Nhất Tửu có thể gọi là mệnh lệnh, Ngu Hạnh lại nhìn thấy trong phong cách hành sự phách lối của hắn bóng dáng ban đầu ở quán rượu Kinh Hồn, cái người rõ ràng mặt lạnh như băng, lại hết sức nhạy bén nhìn thấu ý tưởng của hắn, khiến hắn quả thực kinh ngạc sửng sốt, còn vì thế mà có chút đắc ý của Tửu ca.
Khi đó Tửu ca đã rất muốn tăng cường sức mạnh, vì hắn, vì Triệu Mưu chia sẻ áp lực.
Điều này Triệu Nhất Tửu chưa từng nói thẳng ra, chỉ thỉnh thoảng cố chấp nhấn mạnh mình cũng không yếu, dùng điều này hy vọng Triệu Mưu và Ngu Hạnh khi sắp xếp chiến thuật sẽ nhìn mình nhiều hơn.
Không ngờ, Triệu Nhất Tửu sau khi lệ quỷ hóa tính cách thay đổi, ngược lại nguyện ý thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng.
Trong một thoáng, trong lòng Ngu Hạnh cũng lóe lên một chút khổ sở giống như Triệu Mưu, bởi vì, hai mươi lăm năm cuộc đời đã qua của Triệu Nhất Tửu, quá mức bị đè nén.
Không cười, không nói, không yếu thế, dù là đối mặt với ánh mắt nhìn như quái vật và những lời bàn tán của các nhánh phụ khác trong gia tộc, thậm chí cả người trong bản gia, hắn cũng đã quen nhìn, xem như không thấy.
Nhưng rất nhiều người đều quên, điều kiện tiên quyết của thói quen là. . . trải qua đủ nhiều.
Trước khi nội tâm đủ mạnh mẽ để hoàn toàn ngăn cách ác ý, tất nhiên sẽ có một khoảng thời gian bị ác ý cắt cho vết thương chồng chất, thủng trăm ngàn lỗ, mỗi nhịp tim đập đều đau. Đây không phải là sự bảo vệ của một mình Triệu Mưu trước đây có thể miễn trừ, phần lớn tổn thương, đều là Triệu Nhất Tửu tự mình chống đỡ qua.
"Ngươi đang nghĩ gì thế."
Ngu Hạnh bị giọng nói của Triệu Nhất Tửu kéo về hiện thực, hắn nghe thấy sự trào phúng trong giọng nói của Triệu Nhất Tửu càng sâu: "Lúc này mà còn có thể thất thần, xem ra ngươi thật sự quá tự tin, cho rằng mình nhất định sẽ không chết ở đây."
"Sao có thể chứ, đây chẳng phải là vì có ngươi ở đây, ta mới dám thất thần sao." Ngu Hạnh cười hì hì.
". ." Sắc mặt Triệu Nhất Tửu cứng đờ, sau đó thu hồi Chỉ sát, không kiên nhẫn nhắc nhở, "Vậy ngươi nghĩ kỹ làm thế nào để ta tham gia kế hoạch chưa?"
"Nghĩ kỹ rồi, nghĩ kỹ rồi, thế này nhé, Tửu ca, ngươi khoan hãy đi." Khóe miệng Ngu Hạnh nở nụ cười không ngừng mở rộng, cũng coi như Triệu Nhất Tửu đến thật đúng lúc, ngay tại một phút trước khi hắn chạy đến phòng tạp vật tầng một, hệ thống vừa cho hắn một cái nhắc nhở không ngoài dự liệu.
Một lần lâm thời điên cuồng cuối cùng, hệ thống thập phần nhỏ mọn không chịu miễn cho hắn.
"Lát nữa ta sẽ tiến vào trạng thái điên cuồng, bất kể ta nói gì làm gì, hứa với ta, đừng đánh ta được không?" Ngu Hạnh biết cái trạng thái điên cuồng này của mình là cái thói gì, hắn đầu tiên là tiêm cho Triệu Nhất Tửu một mũi thuốc dự phòng, kẻo mình nói năng lỗ mãng, chọc giận vị tiểu hài nhi tính tình hiện tại thật phách lối táo bạo này.
"Vốn dĩ việc này ta định giao cho Khúc Hàm Thanh, chờ thời gian không còn nhiều nữa, ta sẽ cùng Khúc Hàm Thanh đi đánh gãy hành động khống chế bóng quỷ của Hàn Ngạn, năng lực tế phẩm của hắn vượt xa chúng ta ở giai đoạn hiện tại, cho dù chúng ta không thể đánh gãy quá trình này, thành công để hắn tạo thành cảnh tượng bách quỷ phệ tầng, cũng phải ngay lập tức đánh chết bản thân hắn."
"Ồ? Đã ngươi có năng lực đối mặt trực diện hắn, vậy ngươi chạy loanh quanh lâu như vậy làm gì." Chẳng biết tại sao, Triệu Nhất Tửu vốn tỏ ra ngoan ngoãn trước mặt Triệu Mưu, lại giống như một cái pháo đốt trước mặt Ngu Hạnh, "Ngươi ngại bàn chân không đủ nhanh nhẹn, muốn tập phục hồi chức năng à?"
"Ngươi biết rõ ta vì sao làm vậy mà, nhất định phải chọc tức ta một chút, đây là đang trả thù cái sở thích xấu xa lúc trước của ta sao?" Rất rõ ràng, hắn là đang kéo dài thời gian để Hàn Ngạn thành công một nửa, như vậy Hàn Ngạn sẽ không có đủ thời gian để thay đổi kế hoạch sau khi nhận được công kích.
Ngu Hạnh sắp bị Triệu Nhất Tửu chọc cười, nhưng mà, thời gian trong lúc nói chuyện luôn trôi qua rất nhanh, ở cách đó không xa, một đợt bóng quỷ khác đã tìm tới, nhào về phía hai người, mà, đếm ngược ba phút nhắc nhở trạng thái điên cuồng, cũng đã đến thời khắc cuối cùng.
Cơn điên cuồng sau cùng, khiến Ngu Hạnh lập tức biến sắc.
Có lẽ là vì tình cảnh khác nhau, lần điên cuồng này khí thế hung hãn, Ngu Hạnh liếc mắt nhìn qua, liền phát hiện trong phòng tạp vật cũng bị biến dị có món đồ tốt tương tự.
Triệu Nhất Tửu nhạy cảm nhận ra sự khác biệt của hắn, trơ mắt nhìn Ngu Hạnh ở dưới đáy phòng tạp vật, lôi ra một cái cưa điện chỉ mới lộ ra một phần.
Ngu Hạnh bạo lực rút cưa điện ra khỏi đống đồ lộn xộn, trên mặt không thể kiềm chế hiện lên vẻ hưng phấn, hắn nghiêng đầu nhìn Triệu Nhất Tửu, lại nhìn cưa điện, cho dù là Triệu Nhất Tửu cũng không biết trong nháy mắt này Ngu Hạnh trong đầu đang nghĩ gì.
"Tửu ca, ngươi nhìn này, cưa điện đấy! Trông ta có giống tên sát nhân cuồng cầm cưa điện không?"
Khi Ngu Hạnh cuối cùng hưng phấn hỏi ra câu đó, Triệu Nhất Tửu không biết về trạng thái điên cuồng của Ngu Hạnh bèn nặn ra một câu: "Ngươi cuối cùng cũng điên rồi à?"
Trong lúc nói chuyện, bóng quỷ kéo đến, chúng trải qua sự chiếu rọi bền bỉ của hoàng hôn, đã mạnh hơn một chút so với lúc ở sân thượng, lại thêm càng ngày càng nhiều bóng quỷ dính vào nhau, khiến lực lượng của chúng sinh sôi không ngừng, chúng đã không còn e ngại luồng lực không thể diễn tả mà Triệu Nhất Tửu không cố ý phát tán ra nữa.
Triệu Nhất Tửu quay đầu lại, bóng quỷ gần như bổ nhào vào mặt hắn, hắn "chậc" một tiếng, màu mắt đen thẫm, đoản đao trong tay vẽ ra một đường vòng cung sắc bén.
Lực lượng tịch diệt đủ để ảnh hưởng đến cả quỷ không có thực thể, những con quỷ kia căn bản không phải bị lưỡi đao giết chết, mà là trong quá trình này, bị lực lượng tịch diệt cưỡng ép thôn phệ.
"Ta nhớ năng lực của Chỉ sát là, dùng càng nhiều, chủ nhân sẽ càng tự bế phải không? Tửu ca, cái này có thể trung hòa trạng thái lắm lời của lệ quỷ trong ngươi không?" Ngu Hạnh kéo cưa điện kêu ông ông, khiến tròng mắt Triệu Nhất Tửu hơi híp lại.
"Ta không lắm lời." So với nhân cách lệ quỷ thuần túy, Triệu Nhất Tửu bị quỷ hóa thật sự không đến mức được gọi là lắm lời, xem ra bản thân hắn cũng tương đối mâu thuẫn với cái danh hiệu này, lửa giận lan đến đám bóng quỷ, một đám lớn bóng quỷ cứ thế biến mất trong không khí.
Đương nhiên, dù cho trạng thái lệ quỷ hóa rất mạnh, nhưng Triệu Nhất Tửu vẫn là cấp Giãy Giụa, bản thân cơ thể hắn cũng khó có thể chịu tải năng lượng mạnh mẽ như vậy, làm xong việc này, sắc mặt hắn trắng đi một chút, con ngươi đột nhiên từ đen thẫm chuyển hóa thành màu huyết hồng, đây mới là màu mắt Ngu Hạnh từng thấy khi Triệu Nhất Tửu mất kiểm soát, nó trông nguy hiểm hơn màu đen thẫm, Triệu Nhất Tửu mang đôi mắt đỏ ngầu, lộ ra một nụ cười có chút khát máu: "Ngươi chê ta phiền?"
"Không có, chỉ là cảm thấy Tửu ca lắm lời lên thật tốt." Ngu Hạnh điên hoàn toàn, hắn hoàn toàn không nhìn thấy khí tức dần dần bạo ngược của Triệu Nhất Tửu, vậy mà đưa tay vỗ vỗ đầu Triệu Nhất Tửu, "Lệ quỷ hóa vẫn có chút chỗ tốt nha, ôi, tối thiểu có thể để ngươi nói nhiều hơn, nhìn ngươi bình thường im lặng thế, cũng đâu phải câm điếc, nói ít như vậy làm gì, ta thấy ngươi tốt nhất nên giải phóng một chút, đem hết những lời thiếu nói bao năm nay bù đắp lại đi, à, đúng rồi, ngươi có thể nói vào tai Triệu Mưu, hắn khẳng định vui vẻ lắng nghe."
"Ngươi có bệnh à?" Triệu Nhất Tửu đẩy tay hắn ra.
"Đúng vậy, ta hiện tại đang trong trạng thái điên cuồng, bị bệnh mà, không phải vừa nói rồi sao, ngươi không thể đánh ta." Ngu Hạnh thỏa mãn vượt qua hắn, tìm đường bắt đầu đi lên lầu, "Đi, chúng ta đi tìm Hàn Ngạn."
Triệu Nhất Tửu kéo hắn lại: "Ngươi cầm cái cưa này làm được gì, nó cũng không phải tế phẩm, công kích không đến quỷ vật, bỏ xuống đi." Còn ồn ào, thanh thế to lớn, chẳng có tác dụng gì, nếu Ngu Hạnh vừa rồi dùng cái cưa điện này đối phó với đám bóng quỷ nhào tới, vậy thì đến góc áo của bóng quỷ cũng không chạm tới được.
"Ta không bỏ." Ngu Hạnh liếc hắn một cái, "Hoặc là cùng đi, hoặc là câm... à không, hát cho ta một bài trợ hứng, ngươi chọn một đi."
Nếu là Triệu Nhất Tửu bình thường, lúc này khẳng định lựa chọn im miệng, đuổi theo, hoàn toàn sẽ không đi tìm hiểu tên điên này rốt cuộc nghĩ như thế nào.
Nhưng bây giờ hắn nghe thấy cái giọng điệu muốn ăn đòn này của Ngu Hạnh, chỉ muốn cho Ngu Hạnh một chút trừng phạt.
Hắn nhếch miệng cười không có hảo ý, nắm lấy cánh tay Ngu Hạnh, nhìn thẳng vào mắt Ngu Hạnh: "Đi theo con đường này, ngươi sẽ gặp phải viện trưởng đang ăn thịt, không bằng... ta đưa ngươi đi đường tắt?"
Ngu Hạnh còn chưa kịp trả lời, liền cảm thấy một trận hoảng hốt từ trong đôi mắt đỏ ngầu của Triệu Nhất Tửu, đó là một loại chiếm cứ linh hồn có tính xâm lấn mãnh liệt, trong nháy mắt vô số lời nói mê sảng vang lên trong đầu hắn, nội dung không một chữ nghe rõ, nhưng Ngu Hạnh đã cảm thấy chúng rất ồn ào.
Ồn đến đau đầu.
Cũng may hắn đã sớm là một thằng điên, nếu không lúc này cũng nên điên rồi.
Đây thật là một kỹ năng khống chế rất mạnh a.
Ngu Hạnh đang trong trạng thái hoảng hốt, trong đầu lần lượt hiện lên hai suy nghĩ như vậy.
Khi hắn tỉnh táo lại, người đã đứng ở tầng bốn, từ tầng một xuyên qua đến tầng bốn, phảng phất chỉ là chuyện trong nháy mắt, Triệu Nhất Tửu trực tiếp đưa hắn đến trước cửa căn phòng nơi Hàn Ngạn đang ở, đám bóng quỷ lít nha lít nhít sững sờ một chút khi họ đột nhiên xuất hiện, sau đó điên cuồng tràn về phía họ.
Ngu Hạnh gọi ra Nhiếp Thanh Mộng Cảnh, cây chủy thủ ngắn ngủi không chiếm ưu thế trong chiến đấu quy mô lớn, cũng may, khói xanh bù đắp sự thiếu hụt về khoảng cách công kích, Diệc Thanh rất tích cực bay ra, cũng không làm chuyện gì khác, cứ thế hứng thú nhìn chằm chằm Triệu Nhất Tửu.
"Ngươi có gì đáng xem?" Triệu Nhất Tửu còn nhớ lúc ở quán bar Nhiếp Thanh, Diệc Thanh vung tay một cái liền đập hắn vào tường nhà vệ sinh, khi đó hắn không hề có một chút năng lực phản kháng nào, hiện tại, bất luận là mặt thuộc về lệ quỷ, hay mặt thuộc về chính hắn, đều có cảm giác muốn đánh Diệc Thanh một trận.
Diệc Thanh không thể nói chuyện, nhưng hắn vẫn rất giỏi dùng khuôn mặt ôn nhuận như ngọc của mình bày ra vẻ mặt khiến người khác tức giận mà không làm gì được.
Không đợi Triệu Nhất Tửu đi bắt Diệc Thanh —— đây đương nhiên là hắn đánh giá sai lệch thực lực hai bên, Diệc Thanh dù bị hạn chế thủ đoạn công kích và năng lực nói chuyện, cường độ khí tức thật sự của hắn cũng không phải Triệu Nhất Tửu hiện tại có thể so sánh, có lẽ lệ quỷ trong cơ thể Triệu Nhất Tửu lúc cực thịnh thì còn tạm được.
"Cưa điện của ta đâu?" Ngu Hạnh đột nhiên rất khó chịu hỏi.
"Ném rồi." Triệu Nhất Tửu có chút hả hê vung đao giết chết một con bóng quỷ, theo một ý nghĩa nào đó, hắn rốt cục thành công làm được điều lúc trước muốn làm —— xé rách vẻ mặt ung dung kia của Ngu Hạnh.
"Chậc, thật đáng tiếc a." Ngu Hạnh thật ra cũng không nói thêm gì, phảng phất như chỉ là một món đồ chơi yêu thích bị đứa trẻ hư không hiểu chuyện làm hỏng mà thôi, hắn thấy bóng quỷ liên tục không ngừng, nhấc chân trực tiếp đá vào cửa.
"Lần này không cạy khóa à?" Triệu Nhất Tửu đúng lúc chế nhạo.
"Làm gì có thời gian âm phủ đó." Ngu Hạnh trả lời một câu, ngẩng mắt nhìn lên, liền gặp căn phòng trống rỗng, trừ cái bóng ra không còn gì khác ở chính giữa, Hàn Ngạn đã mở mắt, trong một quả cầu hình bán trong suốt đen sì ngắm nhìn hắn.
Dưới sự thúc đẩy của Suy Diễn Giả cấp Tuyệt Vọng, cả tòa bệnh viện hiện tại về cơ bản đều bị bóng quỷ chiếm cứ, bởi vì chúng là tội ác tràn ra từ viện trưởng, cho dù là viện trưởng cũng không thể thôn phệ được chúng.
Nhiệm vụ Hàn Ngạn nhận được không chỉ là giết chết tất cả mọi người, mà còn phải hoàn thành một hồi tận thế tàn nhẫn khiến bất kỳ người chứng kiến nào cũng không thể quên được.
Các vị khách quý khác đều đã liên hợp lại, tụ tập cùng một chỗ khó giết, phân tán ở các nơi khó tìm, còn không bằng bày ra một hồi tận thế, hủy diệt cả tòa nhà, tính cả vườn hoa, tính cả tiểu thế giới này cùng một lúc.
"Ngươi đến rồi à?" Giọng nói của Hàn Ngạn trong quả cầu đen có chút không chân thực.
Ngu Hạnh mắt sáng lên.
"Mảnh vỡ cuối cùng, có phải bị ngươi lấy đi rồi không?"
Hắn đơn độc rời khỏi cứ điểm, chính là vì đi tìm mảnh vỡ của phóng viên, ba mảnh tìm được khá thuận lợi, về cơ bản đều là do quỷ vật chủ động đến khiêu khích hắn mang theo trên người.
Mảnh cuối cùng kỳ thực hắn cũng đã gặp, trong một phòng bệnh, nhưng chỉ trong nháy mắt hắn quay đầu đi, mảnh vỡ đã không thấy tăm hơi, thay vào đó là mấy con bóng quỷ.
Hắn giết hết những bóng quỷ kia, cũng không phát hiện tung tích mảnh vỡ, nghĩ rằng chỉ có thể là bị Hàn Ngạn phát giác rồi cầm đi.
Đều đã đến nước này, Hàn Ngạn không còn khống chế bóng quỷ công kích nữa, trên quả cầu bán trong suốt màu đen bên cạnh hắn, từng khuôn mặt oan hồn thỉnh thoảng lồi ra, nhìn chằm chằm Ngu Hạnh với oán niệm âm lãnh.
Hắn đứng thẳng tắp, ngón tay lật một cái, một mảnh nhỏ màu đỏ liền xuất hiện ở đầu ngón tay, Hàn Ngạn không còn che giấu mình nữa, châm chọc nhìn Ngu Hạnh, giơ giơ mảnh vỡ: "Đang ở chỗ ta đây, nhưng ngươi định dùng cái gì để lấy nó? Chỉ bằng công kích của ngươi đến tầng oán linh này của ta còn không đánh tan được, hay là... người đồng bạn bị quỷ ám sau lưng ngươi?"
Không thể không nói, cấp Tuyệt Vọng thật sự là một đẳng cấp chênh lệch quá lớn đối với Ngu Hạnh hiện tại, hắn chỉ nhìn một chút, cộng thêm cảnh tượng bóng quỷ bị khống chế vừa rồi bị Triệu Nhất Tửu giết chết, là có thể phát giác được sự dị thường trên cơ thể Triệu Nhất Tửu.
Mặc dù có chút sai lệch so với lời hắn nói, nhưng đây là người duy nhất không có bất kỳ thông tin nào mà lại nhìn ra được sự dị thường của Triệu Nhất Tửu.
"Không phải đâu, Hàn Ngạn." Khói xanh lan tràn quanh thân Ngu Hạnh, Triệu Nhất Tửu cũng không có ý định lập tức tiến lên động thủ, mà là thong dong đứng một bên xem náo nhiệt.
"Nếu đổi lại là người khác, ta nói không chừng còn có hứng thú chơi đùa với hắn một chút, nhưng là ngươi thì —— thôi bỏ đi, chúng ta vẫn là vào thẳng chủ đề đi." Hắn ghét bỏ nhìn Hàn Ngạn, sự chán ghét trong mắt không còn che giấu, "Ngươi có phải cảm thấy mình thắng chắc rồi không, sau khi quy mô bóng quỷ thực sự thành hình, tất cả mọi người trừ ngươi ra sẽ bị tội ác công kích không phân biệt thôn phệ, mà bây giờ, bao gồm cả Khúc Hàm Thanh, đã không còn ai có thể ngăn cản quá trình này, cho dù đánh vỡ lớp phòng hộ của ngươi, đám bóng quỷ hiện tại cũng đủ tự mình tập kết nhiều tội ác hơn, không cần sự khống chế của ngươi, vẫn có thể đạt tới hiệu quả ngươi muốn."
"Mà ngươi, có lòng tin sống sót khỏi tay đám bóng quỷ không thuộc sự khống chế của ngươi kia, hoặc là nói, ngươi sống hay không, đối với ngươi mà nói đã không còn quá quan trọng, quan trọng là ngươi không làm Linh Nhân thất vọng, ngươi đã vì Đan Lăng Kính làm ra cống hiến đủ để tất cả mọi người ghi nhớ."
"Đã ngươi đều biết, vì sao còn không đi tìm những người ngươi quan tâm, cùng họ trải qua thời gian cuối cùng?" Hàn Ngạn nghe xong, không sợ hãi cười nói, "Đến tìm ta, không phải lãng phí đoạn thời gian quý giá cuối cùng này mà ta để lại cho các ngươi sao?"
"Sao có thể chứ, mặc dù ta đích xác có người quan tâm, nhưng cũng phải suy nghĩ một chút đến cảm thụ của người quan tâm ta nhất chứ." Ngu Hạnh nhìn thấy bộ dạng này của Hàn Ngạn, đột nhiên che nửa gương mặt, khom người xuống, điên cuồng cười lớn, "Nhưng mà, phốc ha —— ha ha ha ha ha... Các ngươi thật đúng là một mạch tương thừa, ha ha ha ha..."
Tiếng cười thất thố này khiến Hàn Ngạn, Triệu Nhất Tửu và cả Diệc Thanh đang xem trò vui phía sau đều khẽ giật mình, Triệu Nhất Tửu biết Ngu Hạnh hiện tại đang trong trạng thái lâm thời điên cuồng, nhưng biểu hiện điên cuồng của hắn đều có dấu vết để lần theo, ví dụ như đối mặt với Triệu Nhất Tửu hắn sẽ trao đổi với tính tình tốt, giờ này khắc này, hắn hiển nhiên không quá bình thường.
Đó là một loại phát tiết hoàn toàn, gần như trút bỏ toàn bộ cảm xúc, bên trong sự khinh thường, trào phúng thậm chí là thương hại, đều nồng đậm đến mức gần như không tan ra được.
"Ồ? Cái gì một mạch tương thừa?" Triệu Nhất Tửu hết sức hứng thú, hắn hỏi điều mà Hàn Ngạn không mở miệng hỏi.
Nhưng nhìn biểu lộ của Hàn Ngạn, dường như cũng tò mò về vấn đề này, thậm chí còn có một chút cảnh giác.
"Ngươi tùy tiện nói, bây giờ livestream đang màn hình đen." Cho đến lúc này, Triệu Nhất Tửu mới mở miệng nhắc nhở Ngu Hạnh, lúc trước hắn không nói là muốn xem phản ứng của Ngu Hạnh đối với việc một phần bí mật bị người xem nhìn thấy, bao gồm bí mật về lệ quỷ trên người hắn, không biết Ngu Hạnh có vì vậy mà lo lắng cho hắn không.
Đáng tiếc, Ngu Hạnh dường như không coi chuyện này ra gì.
"Ha..." Ngu Hạnh cười đến nước mắt đều chảy ra, hắn chỉ chỉ Hàn Ngạn, lại cười thêm một lát, mới nói, "Ngươi thích bồi dưỡng loại người bị ngươi khống chế đến cực kỳ thống khổ, ngay cả con gái ruột cũng không buông tha, ngươi thích nhất nhìn người khác vừa bất đắc dĩ nghe lời ngươi, bị ngươi khống chế về mặt nhân cách, vừa hận ngươi lại vừa yêu ngươi, rơi vào vực sâu ngươi tạo sẵn cho họ trong lúc giãy dụa. Mà Linh Nhân thì sao... Hắn cao cấp hơn ngươi nhiều a~ Loại biến thái như ngươi, chẳng phải trước khi phát hiện mình bị phản bội, cũng hoàn toàn không giữ lại chút nào mà tín nhiệm hắn sao?"
"Cho dù là bây giờ, ngươi vẫn cho rằng, hành động của ngươi có thể khiến ngươi sau khi ra ngoài, trước khi chết, nhận được sự tán thưởng của Linh Nhân ư? Ha ha ha ha ha... Các ngươi đúng là một mạch tương thừa, đáng tiếc ngươi không lợi hại bằng hắn."
Giống hệt ta, ngươi giống hệt ta, trước một khắc bị phản bội, vẫn còn toàn tâm toàn ý tín nhiệm hắn.
Trong đầu Ngu Hạnh đã bị hỗn loạn và điên cuồng chiếm cứ, hắn sụp đổ, lại phảng phất lý trí sáng suốt đến cực điểm.
Đột nhiên, hắn lao tới trước mặt Hàn Ngạn, bị quả cầu đen tạo thành từ mấy trương oán linh kia ngăn lại.
Triệu Nhất Tửu cũng không giữ chặt được hắn, tốc độ của hắn nhanh đến mức khó tin, sức bật bộc lộ không bỏ sót, cả người hắn áp lên quả cầu đen, tùy ý để bàn tay và ngực bụng bị sức mạnh oán linh thiêu đốt, nỗi thống khổ phảng phất như bị lột sống linh hồn không thể làm hắn lộ ra một tơ một hào biểu lộ khó chịu, hắn vẫn cười, ngay cả Hàn Ngạn cũng vì sự điên cuồng của hắn mà cảm thấy một tia kinh hãi.
"Ta đứng ở đây, trong khoảnh khắc ngươi định sẵn cho ta, điểm cuối của sinh mệnh, cùng người muốn gặp ta nhất đứng chung một chỗ." Ngu Hạnh nhìn chăm chú vào mắt Hàn Ngạn, nhưng lại như xuyên thấu qua đôi mắt Hàn Ngạn, thấy được một người khác ở nơi xa xôi, "Cao hứng không, Linh Nhân!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận