Trò Chơi Suy Diễn

Chương 226: Ký ức và ác mộng (1)

[Điểm suy diễn nhận được: 600 (điểm cố định cho cuộc thi đấu dành cho lính mới).] [Sau đây là tổng số điểm thưởng: 8648.]



[Điểm thưởng sẽ được chia theo tỷ lệ 50:50 với hệ thống, sau khi chia tổng điểm là: 4924.]



[Xếp hạng cuối cùng như sau.]



[Hạnh: 4924.] [Ảo thuật gia: 3940.]



[Yểm: 2014 (chưa hoàn thành nhiệm vụ ổi săn,



[Tiên Tri, Ngạ Quỷ chết.] [Thông báo: Để ngăn chặn việc buổi phát sóng trực tiếp trở nên hỗn loạn do các yếu tố lợi ích như tế phẩm, tất cả các buổi phát sóng trực tiếp suy diễn đều sẽ có hệ thống thu hồi mảnh mặt nạ nhân cách của những suy diễn giả đã chết.]



Dư Hạnh không mấy quan tâm đến danh hiệu được hệ thống đề cập, ngược lại, hắn càng chú ý đến mục mức độ biến dị nhân cách hơn. Tăng thêm 1% là chuyện chưa từng xảy ra với hắn.



Trước đây, mức tăng luôn là 0.



Giống như chơi game mà có hack khóa máu, nhưng lần này, hack khóa máu không hoạt động, hắn đã mất máu. Là sai ở đâu nhỉ?



Dư Hạnh giữ vẻ mặt bình tĩnh, liếc nhìn lên màn hình tin nhắn cuộn vài lần.



Lần này khán giả cũng có thể thấy thống kê cuối cùng trên màn hình, họ đã bàn luận về các mục số liệu một lúc, cuối cùng cũng tập trung vào mức độ biến dị nhân cách.



[Mức độ biến dị nhân cách của Hạnh chỉ tăng 1%!? Lần đầu tiên tôi thấy mức tăng ít như vậy!]



[Thực sự năng lực ảo giác này rất tổn hao tinh thần, lúc nào cũng lo lắng bị cuốn vào ảo giác, không phải mức độ biến dị nhân cách nên tăng mạnh sao??]



[Hãy nhìn vào mức của Ảo Thuật Gia và Yểm kìa, một người là 3% và một người là 4%, mức đó mới là bình thường đó trời ạ, không phải suy diễn có vấn đề, mà là Dư Hạnh có vấn đề.]



[Hạnh thực sự có gì đó rất đặc biệt.]



Dư Hạnh: Được rồi, xem tin nhắn cuộn cũng chẳng biết thêm được chuyện gì.



Hắn nhớ lại, nghĩ rằng có lẽ mức tăng 1% này xảy ra khi ở trong tổ chức, vào khoảnh khắc nhìn thấy những chiếc bình chứa bằng thủy tinh, hắn đã không thể kiềm chế được bản thân.



Cảnh tượng đó khiến hắn nhớ lại một số ký ức từ rất lâu trước đầy... Những ký ức tựa như ác mộng. Lịch sự chào tạm biệt khán giả trong phần tin nhắn, Dư Hạnh chọn rời khỏi không gian và trở về thực tại.



Trong hiện thực vẫn là nửa đêm, 12 giờ. Dư Hạnh cảm thấy khá mệt mỏi, nói chúc ngủ ngon với Khúc Hàm Thanh đang tỏ ra hơi kỳ lạ, rồi ngáp dài và đi ngủ.



Trước mắt hắn mờ ảo, dường như bị bao phủ bởi những lớp sóng đỏ dày đặc, hắn khó khăn mở mắt ra, lơ đãng nâng tay lên.



Cánh tay cảm nhận được một lực cản, đồng thời còn có một chút lực nổi, làm toàn thân hắn trôi nổi không ngừng trong không gian chật hẹp. Mình đang ở đâu?



Hắn mơ màng nghĩ.



"Bang."



Bàn tay vô tình chạm vào bức tường thủy tinh lạnh như băng, cảm giác lạnh lẽo khiến hắn rùng mình.



Mình là ai?



Hắn rút tay lại, vô vọng ôm lấy chính mình, theo động tác của hắn, mái tóc đen mềm mại bị chất lỏng đẩy từ phía sau ra phía trước. Tóc dài? Của mình sao?



Hắn vô thức nắm lấy một lọn tóc, càng thêm mơ hồ, không hiểu sao, trong tiềm thức của của hắn, với giới tính thế này thì hắn không nên có tóc dài. Tai hắn không yên tĩnh được phút nào, áp suất nước tạo ra tiếng ầm ầm, làm đầu óc hắn không thể nào yên tĩnh nổi. Chất lỏng có màu đỏ, hắn dần nhận ra mình đang bị ngâm trong một thứ giống như máu, chỉ có điều chất lỏng này đặc hơn nhưng không cản trở việc hít thở của hắn. Chất lỏng và hắn bị giam trong một chiếc bình thủy tỉnh nhỏ, bên ngoài bình, một vài bóng người mờ nhạt trong bộ đồ trắng đã chú ý đến hắn, tiến lại gần.



Họ dừng lại bên ngoài bình, cầm theo một số giấy tờ, rồi chỉ trỏ về phía hắn.



Phải mất một lúc lâu hắn mới phản ứng lại, quay lưng nhìn về phía sau, áp vào bức tường thủy tinh trong suốt sau lưng.



Họ là ai, đang làm gì?



Mình là ai, sao mình lại ở đầy?



Tại sao họ lại nhìn mình như vậy?



Những câu hỏi liên tục xuất hiện trong đầu, nhưng hắn không thể lên tiếng. Âm thanh của hắn sẽ lặng lẽ tan biến trong thứ chất lỏng màu đỏ này, như thể chưa bao giờ tồn tại.



Mình... Đang bị giam giữ sao? Một nỗi sợ hãi to lớn đột ngột ập đến, hắn trở nên hoảng loạn, nhìn xuống cơ thể mình. Không có quần áo.



Đường nét cơ bắp vô cùng thon gọn và săn chắc, với hai chân dài thẳng tắp đang nửa nổi lên trên mặt chất lỏng. Trên cơ thể hắn có nhiều vết thương lớn nhỏ chằng chịt, một số đã đóng vảy, một số vẫn đang chảy máu làm lộ ra những mảnh xương trắng hấu bên trong.



Nhưng hắn lại không cảm thấy đau đớn.



Hắn nhìn thấy vẻ mặt hứng khởi của những người bên ngoài, tiếng nói chuyện mơ hồ truyền vào tai hắn:



“Hắn tỉnh rồi.”



“Hắn thật hoàn hảo, tôi chưa từng thấy một mẫu thí nghiệm nào có độ tương thích cao đến thế.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận