Trò Chơi Suy Diễn

Chương 270: Từ trước đến giờ tao không ...

Con quỷ loạng choạng đứng dậy, suýt chút nữa ngã lộn nhào vì sợ hãi.



Dư Hạnh hoàn toàn không cảm thấy thương xót. Hắn khoanh tay đứng nhìn, thấy con quỷ này khá cao, khoảng một mét tám. Nếu không quá nhát gan thì nó tốt hơn nhiều so với những con quỷ ốm nhom đó.



Hắn nói: "Tiếp theo, tao hỏi mày sẽ trả lời. Đừng nói nhảm vô ích, cũng không cần cầu xin sự tha thứ. Nếu câu trả lời của mày có ích cho tao, tao sẽ không giết mày."



"Ôi ôi ôi, tốt..." Con quỷ mặt buồn có lẽ muốn trả lời ngay lập tức nhưng lại không cầm được nước mắt.



Dư Hạnh hy vọng nó có thể nói chuyện dứt khoát và rõ ràng, lạnh lùng nói: "Mày đã đến quán bar Nhiếp Thanh bao nhiêu lần rồi?"



“Khoảng năm mươi lần...” "Mỗi lần đến đều có tiệc tùng liên hoan?"



mÙyn



"Mày thích đến đây à?" Câu hỏi này làm cho con quỷ do dự một lúc, nó không biết là mình có nên trả lời là thích hay không.



Lệ quỷ áo đỏ này hình như là lần đầu tiên đến quán bar Nhiếp Thanh, không biết ấn tượng của lệ quỷ áo đỏ này về quán bar là gì... Chẳng lẽ hắn đến đây để trả thù nên không thèm để ý đến Nhiếp Thanh Quỷ và những lệ quỷ áo đỏ khác trong quán bar mà ra tay tàn sát sao? Nhưng cũng có thể hắn là người hâm mộ của Nhiếp Thanh Quỷ nên đã đến quán bar chỉ để gặp Nhiếp Thanh Quỷ trong truyền thuyết mà thôi.



“Ồ, khó trả lời quá à?”



Giọng nói thúc giục có vẻ nguy hiểm của Dư Hạnh khiến con quỷ tỉnh táo lại, yếu ớt nói: “Tôi thích.”



"Là như vậy. Mày thấy công việc phân phát đồ ăn của người phục vụ rất thú vị nên ngày nào cũng đến đây phải không?"



"Đúng vậy!" Nhắc đến đây, tỉnh thần của con quỷ mặt buồn dường như phấn chấn lên rất nhiều: "Tôi chỉ là một con quỷ mặt buồn không nơi nương tựa, ngày nào tôi cũng bị những con quỷ áo trắng ức hiếp. Chỉ có con người, chỉ có con người là yếu đuối hơn tôi. Họ có thể cho tôi tìm chút an ủi"



"Tôi đến đây mỗi ngày cũng vì hoạt động này. Nó khiến tôi biết rằng tôi cũng có thể khiến người khác sợ hãi. Cảm giác làm chủ nỗi sợ hãi của người khác chỉ có Nhiếp Thanh, lệ quỷ áo đỏ và bóng đen mới có thể cảm nhận được. Tôi rất biết ơn ông chủ Nhiếp Thanh Quỷ. Ông ấy đã giúp cho những con



Đến lúc này vẫn là một con người thuộc phạm trù nhần loại, Dư Hạnh gần như bật cười khi nghe những lời này. Giận dữ đến mức bật cười. Hắn thực sự cười khúc khích, hỏi với giọng bình thường: "Ô, khiến người sống cảm thấy sợ hãi và trải qua cái chết sẽ giúp bọn mày không còn bị áp bức nữa... Đây là ý tưởng của mày hay của quỷ Nhiếp Thanh?"



Quỷ mặt buồn không biết nó nói sai chỗ nào, nghĩ Dư Hạnh cũng đồng tình với nó nên càng bạo dạn hơn: "Đây, đây là ý tưởng của quỷ mặt buồn chúng tôi, nhưng sau đó ông chủ quỷ Nhiếp Thanh cũng đồng ý với quan điểm của chúng tôi... Trước kia, các bữa tiệc lễ hội không diễn ra hàng ngày, thế mà khi ông chủ quỷ Nhiếp Thanh nghe nói rằng chúng tôi thích nó, hắn ta đã cho tổ chức mỗi ngày."



"Vậy thì ông chủ này thực sự rất tốt với bọn mày nhỉ?" Dư Hạnh ẩn ý nói.



Quỷ mặt buồn không nhận ra thái độ mỉa mai trong lời của hắn: "Đúng đúng! Có rất nhiều quỷ thích ông chủ Nhiếp Thanh. Ông chủ cũng nói muốn làm những chuyện có ý nghĩa."



"Chuyện ý nghĩa..."



Chuyện có ý nghĩa là bắt người sống đến đây rồi dùng mạng sống của họ mua vui cho bọn quỷ này sao?



Quỷ mặt buồn cũng giải thích thêm: "Ông chủ quỷ Nhiếp Thanh đã sống quá lâu rồi, nếu không tìm được việc gì thú vị để làm thì sẽ buồn chán lắm."



Sống quá lâu, nhưng không có ai để trò chuyện.



Các ngón tay của Dư Hạnh khẽ run lên, và lông mày đằng sau chiếc mặt nạ hơi cau lại.



Câu nói này khá đúng, nếu không phải vì nhàm chán thì làm sao có thể phát triển nên tính cách thích thu hút sự chú ý như vậy?



Sử dụng nhiều hành động khác nhau để kiểm tra phản ứng của người khác cũng là một loại thú vui.



Con người vốn hay thay đổi, và một người có thể thay đổi trong ba năm. Ngay cả việc chuyển tiếp từ cấp ba lên đại học cũng có thể khiến thế giới quan của một người bị đảo lộn.



Dư Hạnh cũng từng là người rụt rè, nghiêm túc và ít khi cười, hiền lành, lạnh lùng và xa cách.



Những phẩm chất chân thật trước đây đã biến mất theo thời gian, cùng lắm chỉ còn đọng lại trong ký ức mà hắn có thể quên bất cứ lúc nào. Thực sự nhàm chán, vì vậy mới tìm kiếm niềm vui. Từ quan điểm này, đúng là quỷ Nhiếp Thanh không làm gì sai.



Nhưng từ góc độ của con người, quỷ Nhiếp Thanh đã phạm sai lầm nghiêm trọng khi dùng một mảnh vải đầy lỗi lầm để bịt một cái lỗ chưa bao giờ ngừng lớn thêm. Đây chính là nguyên nhân Dư Hạnh chỉ đạo Triệu Nhất Tửu giết bọn quỷ, đồng thời hắn cũng giết chết bạn gái của con quỷ mặt buồn này, nhưng hắn lại không hề cảm thấy áy náy chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận