Trò Chơi Suy Diễn

Chương 148: Ảo giác chết người (2)

Tuy nhiên Susan muốn dùng lời nói để đánh bại hắn. Ý nghĩ đó quá mức hão huyền. Có lẽ đối với người khác thì người đó có lẽ sẽ bị Susan làm cho dao động vì đạo đức, vì thân phận và nhiều lý do khác nhưng đối với hắn thì điều đó không ảnh hưởng gì cả.



Hoặc có thể nói rằng đa số những Suy Diễn giả cũng sẽ không bị ảnh hưởng bởi điều như vậy.



Dư Hạnh lạnh lùng nhìn Susan đang diễn kịch. Cô bé vẫn tiếp tục nghiêng người về phía con dao... Dư Hạnh hành động quyết đoán... Đầu rơi.



"Năng lực của cha em là ngụy trang giọng nói còn năng lực của em chắc là ảo giác." Dư Hạnh nhẹ nhàng nói, không hề quan tâm đến cái đầu rơi trên sàn.



Đúng vậy, chỉ là ảo giác thôi. Susan là một nhân vật quan trọng. Dù cô bé có sắp chết nhưng cô bé chắc chắn sẽ không thể chết vào đêm nay. Cái chết của Susan sẽ gây ra một chuỗi phản ứng từ người khác rồi đưa cốt truyện vào một hướng không thể biết trước. Điều này sẽ ảnh hưởng đến hành động của hắn vào ngày mai.



Huống hồ chính bản thân Susan cũng rất quý mạng nên cô bé càng không thể tự tử vào thời điểm này. Cô bé làm như vậy chỉ để đe dọa hắn. Dư Hạnh không rõ chính mình đã mắc ảo giác từ khi nào, cũng không biết sự khác biệt giữa cảnh trong ảo giác và cảnh thực tế ra sao. Dư Hạnh còn dự định sử dụng con dao tấn công xung quanh. Nói không chừng nếu hắn gặp may thì có thể đâm trúng Susan đang trốn bên cạnh. Nhưng trong phút chốc hắn dừng lại. Thể chất của Dư Hạnh rất đặc biệt. Hắn không thể bị cuốn vào ảo giác mà không lường trước được, trừ khi...



Chỉ khi từ lúc tỉnh dậy sau giấc ngủ, hắn đã gặp ảo giác. Dư Hạnh chủ động kích hoạt khí lạnh lẽo trong cơ thể. Lần đầu tiên gần đây hắn để cho nó chảy qua cơ thể và bốn chi. Ngay lập tức, sự lạnh lẽo tràn ngập toàn bộ cơ thể hắn khiến toàn thân hắn phát run. Cùng lúc đó hình ảnh trước mắt hắn đột ngột vỡ vụn, dần dần trở nên rõ ràng. Dư Hạnh vẫn nằm trong chăn, chưa từng di chuyển. Âm thanh đỉnh đỉnh đang đang của hộp nhạc vang lên. Hình như đó là giai điệu của một bản nhạc dân gian. Susan đứng trước mặt Dư Hạnh. Cô bé chân trần đi trên thảm, hát theo nhạc, dao trong tay vẽ lượn lờ như đang tập chém người ở mọi góc độ.



Bùa ác niệm bị thiêu cháy trong ngực Dư Hạnh chỉ còn một phần nhỏ, sắp cháy thành tro.



Không chỉ có bùa ác niệm mà cả lá bùa trừ quỷ mà Dư Hạnh để trong túi cũng bốc cháy. Có lẽ chính nó đã ngăn cản hành động của Susan. Susan đang chờ đợi, đợi cho tất cả những thứ gây bất lợi đến cô bé ở trên cơ thể của Dư Hạnh cháy sạch.



Điều cô bé không ngờ đến là Dư Hạnh đã thoát ra khỏi ảo giác của mình.



Dư Hạnh kìm nén cảm giác không thoải mái, lật đật từ dưới sàn đứng dậy. Khi đối mặt với biểu cảm ngạc nhiên của Susan, hắn đột ngột lao tới từ phía sau rồi nắm cổ Susan, cướp dao khỏi tay cô bé.



"Anh!" Trước khi Susan có cơ hội chất vấn, Dư Hạnh đập con dao vào gáy cô bé khiến Susan rơi vào trạng thái hôn mê.



Cơ thể của cô bé tàn nhẫn mềm oặt rồi ngã xuống. Dư Hạnh lắc lắc cổ tay rồi nhẹ nhõm thở ra một hơi.



Thật không thể coi thường bất cứ thứ gì ở nơi này. Chỉ cần một sơ suất nhỏ có thể bị trúng chiêu.



Tuy nhiên, sau một cuộc thử thách thì hắn cũng thu hoạch được rất nhiều thứ như... Bây giờ Dư Hạnh có thể thoải mái lục soát phòng của Susan.



Trong căn biệt thự, phòng của gia đình Brown là nơi mà Suy Diễn Giả khó tiếp cận nhất. Thế nhưng ở đó thường có các manh mối quan trọng được ẩn giấu, nguy hiểm càng lớn thì lợi ích càng cao. Dư Hạnh bật đèn. Hắn không chút kiêng nể mà lục soát phòng của Susan. Cuối cùng sau ba mươi phút hắn tìm thấy một số manh mối hữu ích cho suy diễn.



Một là bức ảnh ở ngăn dưới cùng của tủ đầu giường.



Hai là cuốn nhật ký ẩn sâu trong tủ sách. Ba là một thứ nổi bật nhất, hộp nhạc của Susan.



Trước hết, Dư Hạnh quan sát hộp nhạc. Đây là thứ mà Susan luôn luôn mang theo nên chắc chắn nó có điều gì đó đặc biệt. Khi trước ở phòng khách hắn đã nhìn thoáng qua nhưng chưa kịp cầm ra để kiểm tra kỹ lưỡng. Hộp nhạc có cái bệ hình tròn. Trên đó là nàng công chúa nhỏ ngồi yên ở đó. Khi hộp nhạc mở, công chúa nhỏ sẽ luôn xoay tròn.



Dư Hạnh loay hoay nửa ngày mới thành công tìm thấy khe hở trên bệ, mở ra một ngăn kéo nhỏ.



Trong ngăn đó chứa một tờ giấy bị cuộn lại. Dư Hạnh lấy ra làm phẳng tờ giấy. Hắn chỉ thấy trên đó có viết mấy từ bằng máu đã khô: Susan, 11/17.



Ngày tháng có lễ là sinh nhật của Susan.



"Việc này rất giống với phong tục của Trung Quốc là đem ngày sinh tháng đẻ viết trên giấy rồi để vào bên trong con rối. Làm như thế để nguyền rủa chủ nhân hoặc để bảo vệ chủ nhân khỏi tai họa." Dư Hạnh thì thầm nói. Nếu hộp nhạc này cũng có công dụng tương tự thì có lẽ Susan đã dùng nó. .. Để chống cự sự tấn công từ con rối và người trong bức tranh khi ở căn biệt thự!
Bạn cần đăng nhập để bình luận