Trò Chơi Suy Diễn

Chương 242: Lật đổ toàn bộ quy tắc (2)

Dư Hạnh biết hắn ta đang nghĩ gì. Vì vậy hắn dẫn dắt suy nghĩ của Triệu Nhất Tửu theo mạch suy đoán của hắn: "Quản lý nói rằng tất cả nhân viên đầu đầu bị bắt nên bọn họ mới phải tuyển chúng ta để bổ sung thêm nguồn nhân lực. Và các vị khách quỷ có ác ý rất lớn đối với chúng ta nên chúng ta không thể để bọn quỷ biết rằng chúng ta là người sống. Như vậy, có hai lỗ hổng logic lớn trong lời nói."



Triệt Nhất Tửu mơ hồ đoán được điều mà Dư Hạnh muốn nói đến là gì. Nhưng đáp án dường như đang đi ngược lại với hệ thống suy diễn. Điều này là một nghi ngờ quá mạo hiểm nên hắn ta sợ rằng suy nghĩ của hắn ta là không khớp với suy đoán của Dư Hạnh. Vì vậy Triệt Nhất Tửu trực tiếp hỏi: "Hai lỗ hổng logic đó là gì?"



"Thứ nhất, nhìn qua lượng khách đến quán rượu Vong Xuyên mà xem. Cậu nghĩ rằng thế giới suy diễn này thiếu quỷ sao? Nếu như không thiếu thì tại sao quản lý không tuyển quỷ thay thế vào mà lại mạo hiểm tuyển người sống?"



"Thứ hai, nếu nói rằng các vị khách quỷ rất chán ghét người sống vậy thì tại sao quản lý cũng là quỷ mà lại chấp nhận tuyển người sống vào làm việc?”



"Hơn nữa vừa nãy tôi đã hỏi bartender về giá của hai loại rượu. Tôi chỉ cần khéo léo sử dụng một chút kỹ năng giao tiếp thì cô ấy đã nói cho tôi biết giá của cả hai loại rượu đó. Điều đó có thể cho thấy quy tắc muốn nhận được menu giá rượu thì phải hoàn thành được nhiệm vụ không phải là tuyệt đối. Ít nhất thì bartender có thể thay đổi quy tắc này."



"Một quy tắc có thể thay đổi bất cứ lúc nào thì liệu có người nào tuần theo không?” Dư Hạnh nói xong một câu cuối cùng rồi nở nụ cười.



Nụ cười của hắn không bị các vị khách quỷ nhìn thấy nên tự nhiên sẽ không có bất kỳ sự trừng phạt nào, nhưng... "Cậu nghi ngờ rằng nhiệm vụ này không tồn tại?" Triệu Nhất Tửu cảm thấy hướng suy nghĩ này rất táo bạo. Đây là tuyến nhiệm vụ chính thứ ba của hắn ta và trước lúc đó chưa ai nói với hắn ta điều như vậy...



Nhiệm vụ có thể là giả.



Dư Hạnh nhìn Triệu Nhất Tửu một cái. Hắn đột nhiên cảm thấy việc Triệu Nhất Tửu cố gắng hỏi rõ ràng cũng không tệ lắm. Dù sao Dư Hạnh cũng đã hứa rằng hắn sẽ giúp Triệu Nhất Tửu thăng tiến lên cấp cao một cách an toàn. Hắn làm việc này không chỉ vì đã nhận được thù lao của Triệu Mưu mà do hắn cảm thấy Triệu Nhất Tửu là một người không tệ.



Ngoại trừ tính cách hơi lạnh lùng thì hắn ta khá phù hợp để làm bạn.



Vì vậy, Dư Hạnh cũng hy vọng rằng mình có thể giúp Triệu Nhất Tử mở rộng mạch suy nghĩ. Để sau này khi Triệu Nhất Tử đi vào thế giới suy diễn một mình hoặc là đi cùng với người khác thì khi hắn ta nhớ lại sự nghi ngờ của hôm nay, hắn ta có thể tìm ra hướng mới. Và mỗi lần như thế thì sẽ bồi dưỡng được thói quen chuyển hướng suy nghĩ của Triệt Nhất Tửu. Điều này chắc chắn sẽ mang lại lợi ích trong tương lai.



"Cậu nghĩ nhiệm vụ này có tồn tại không? Nói cách khác, chúng ta đã nhận thông báo từ hệ thống chưa?" Dư Hạnh chỉ vào túi áo của Triệu Nhất Tửu: "Tờ nhiệm vụ vẫn ở trong túi áo phải không? Cậu hãy nhớ mà xem, khái niệm về nhiệm vụ là gì? Chúng ta là suy diễn giả và chỉ có những nhiệm vụ mà hệ thống thông báo mới được gọi là nhiệm vụ. Còn việc tìm ra quỷ thì chỉ là lời nói của bartender mà thôi."



"Lúc đầu còn nói rằng nhân viên quỷ không được khóc không được cười. Dựa vào cái gì mà có quy định như vậy? Cũng chỉ là quỷ thôi mà. Huống hồ tôi còn thấy khách quỷ cười rất vui vẻ."



Triệu Nhất Tửu nhíu mày: "Nếu suy đoán theo hướng như vậy thì lúc mà công bố quy tắc xếp hạng điểm suy diễn, thực sự không hề có đề cập đến chuyện chúng ta không thể bị phát hiện danh tính người sống. Vì vậy, liệu có phải hệ thống đang đánh lừa chúng ta?” Dư Hạnh khẽ cười rồi nhìn về một hướng nào đó ở xung quanh, không có điểm nhìn cố định: "Cậu hiểu lầm rồi. Hệ thống không đánh lừa chúng ta. Chỉ có những con quỷ này mới đánh lừa chúng ta."



"Tôi có một suy nghĩ táo bạo. Cậu có muốn nghe không?" Triệu Nhất Tửu gật đầu. Mái tóc đen của hắn ta rủ xuống trên gương mặt: "Nghe."



“Tôi đoán rằng không có một nhân viên nào bị bắt. Chúng ta cũng không phải là những người sống mà chỉ có người quản lý mới biết. Có lẽ, một trong những hoạt động hàng đêm của quán rượu Vong Xuyên này là mỗi tối đều có người sống đến làm nhân viên phục vụ. Rồi lợi dụng các quy tắc không tồn tại để lừa gạt người sống và tất cả các vị khách quỷ ở đây...”



"Đầu là quỷ tham dự vào cái hoạt động mèo vờn chuột này mà thôi."



Con ngươi của Triệu Nhất Tửu co lại. Hắn ta cảm giác rằng bức tường trong đầu hắn ta đã vỡ vụn.



Triệu Nhất Tửu hiểu rồi.



Tất cả các con quỷ trong quán rượu đều biết về việc nhân viên phục vụ là người sống. Từ người quản lý đến bartender và khách quỷ đều biết hết. Bọn quỷ chỉ đang lừa dối bọn hắn bởi một quy tắc không có tồn tại.



"Vậy người lái đò là ai đây?" Dư Hạnh đột ngột đem đề tài câu chuyện chuyển sang về vấn đề ban đầu mà Triệu Nhất Tửu thắc mắc. Sau đó hắn tự hỏi và tự trả lời: "Người lái đò trên sông Vong Xuyên chỉ có một và người duy nhất chỉ có một tại quán rượu Vong Xuyên này là ai?” "Chính là bartender."
Bạn cần đăng nhập để bình luận