Trò Chơi Suy Diễn

Chương 726: Ước Nguyện Xưa (9) - Tự mình quyết định (1)

Hệ thống chết tiệt này...



Không thể giải thích hết quy tắc trong một lần được sao? Nhỏ giọt từng chút từng chút một như bóp kem đánh răng vậy.



“Có vẻ như lúc chúng ta đang nói chuyện, có người đã trải qua phần cốt truyện quan trọng.” Lạc Lương định đút tay vào túi, nhưng anh ta lại phát hiện ra mình không có túi, đành ngượng ngùng rút tay về, nói: “Chắc chắn là không có trong viện của chúng ta."



"Đúng vậy." Trước mắt chỉ có thể tìm được vài điểm mấu chốt trong cốt truyện. Dư Hạnh đã liệt kê ra vài điểm, chỉ là không biết tuyến nào đã bị ai đó khám phá.



Giờ đây, chỉ trong nháy mắt, Phương thiếu gia đã chết.



Có thể nói, trong nửa đầu câu chuyện, người có ác ý lớn nhất đối với Tiểu Cận đã bị đánh dấu GG (*), tạm thời hắn sẽ không phải lo lắng về việc bị nhắm tới một cách vô lý, cũng coi như là một điều tốt.



(*) GG là viết tắt của từ Good Game, thường được sử dụng trong trò chơi trực tuyến, được sử dụng để bày tỏ đánh giá nhanh về một ván đấu hay, kịch tính và hấp dẫn. Nó thường được gõ vào cuối trận đấu để chúc mừng người chơi khác.



Dù sao cái chết của Phương thiếu gia là điều dĩ nhiên, không thể thay đổi được, vì chỉ sau khi hắn ta chết thì cốt truyện tiếp theo mới có thể diễn ra, vậy nên không có gì để nuối tiếc.



Dư Hạnh mở hé cửa, một bóng trắng lơ lửng trên đầu hắn, bóng của nó đổ xuống mặt đất, lắc lư qua lại, trông có chút rợn người.



Hắn gạt tấm vải trắng treo trên hiên nhà sang một bên, nhìn ra ngoài thì thấy tất cả các tiểu viện đều được treo những tấm vải trắng như thế này. Trời đã tối, những tấm vải này tung bay trong gió, giống như những quỷ ảnh dài mảnh khảnh.



Hai thị nữ đối diện đang ôm nhau khóc. Họ mặc áo tang màu trắng, trông có vẻ hốc hác, có lẽ vừa mới từ phòng tang lễ về, trên đầu gối vẫn còn vết bụi do quỳ gối.



Dư Hạnh chỉ liếc mắt một cái, rồi lập tức đóng cửa lại trước khi thị nữ kịp chú ý đến hắn.



Lạc Lương đứng sau lưng cũng đoán được đại khái, anh ta nhìn qua căn phòng một lượt rồi đi về phía tủ quần áo: "May mà cậu không trực tiếp đi ra ngoài, nếu bị nhìn thấy liền coi như xong."



Cửa tủ quần áo được mở ra, bên trong có hai chiếc áo tang màu trắng được gấp gọn gàng, kích cỡ hơi khác nhau, rõ ràng là được chuẩn bị cho Tiểu Cận và A Quế.



Tiểu thiếu gia chắc là mới qua đời, nhưng người trong Phương phủ đều đã thay quần áo, nếu Dư Hạnh và Lạc Lương không thay quần áo mà bị người khác nhìn thấy, nhất định sẽ bị nghi ngờ.



NPC thì không nói làm gì, nếu là ác quỷ thì nhất định có thể nhận ra điều bất thường trong nháy mắt, từ đó kích hoạt điều kiện giết chóc.



Cái bẫy suy diễn này thật đúng là chi tiết...



Dư Hạnh cởi áo khoác, lấy bộ đồ lớn hơn mặc vào, bộ đồ này rất quen thuộc, ở giai đoạn đầu tiên hắn cũng mặc bộ này.



Trong khoảnh khắc, thời gian như quay ngược trở lại thời điểm ban đầu.



Sau khi thay quần áo xong, hắn và Lạc Lương mới ra ngoài, dự định sẽ đi nghe ngóng tình hình xung quanh. Dư Hạnh đoán rằng trong thời gian bị bỏ qua này, mối quan hệ giữa Tiểu Cận và Lưu Tuyết chắc đã có tiến triển, hắn nghĩ đến tìm Lương ma ma dò xét là tốt nhất.



A Quế do Lạc Lương đóng vai tạm thời không biết phải đi đâu, nên hắn để anh ta đi cùng luôn.



Họ đi đến đâu cũng có thể nghe thấy tiếng khóc, mọi người đều đang bận đau buồn, cũng không ai để ý đến hai người đang đi loanh quanh trong phủ. Dư Hạnh vẻ mặt buồn bã, cố hòa vào bầu không khí, rồi đi tìm người hỏi thăm nơi ở của Lương ma ma.



Cô gái nhỏ bị hỏi vừa lau nước mắt, vừa chỉ vào phòng của phu nhân, nói: "Phu nhân, phu nhân đau buồn quá nên ngất xỉu rồi, Lương ma ma đang chăm sóc cho bà ấy."



"Cảm ơn." Lạc Lương lộ ra vẻ mặt an ủi, dùng ánh mắt hỏi Dư Hạnh.



“Đi, chúng ta đi thăm phu nhân một chút.” Dư Hạnh nói: “Ta đã từng giúp phu nhân làm rất nhiều chuyện, giờ phu nhân ngã bệnh, tất nhiên ta không thể không đến thăm bà ấy, có khi Lương ma ma cũng có chuyện cần chúng ta giúp đỡ.”



Lạc Lương gật đầu: “Đúng vậy, lão gia và quản gia đều đang bận lo liệu việc của tiểu thiếu gia, còn thầy thuốc Thôi… Chỉ có Lương ma ma một mình trông coi thật sự rất vất vả. Đi thôi!”



Hai người tự mình thuyết phục mình, rồi đi về phía phòng của phu nhân.



Đại sư không có ở đây, bên ngoài phòng chỉ có một thị nữ canh gác. Dư Hạnh đã gặp nàng ta vào đêm thầy thuốc Thôi qua đời, lúc đó nàng ta đứng sau lưng phu nhân, vẻ mặt thờ ơ, như thể mọi chuyện không liên quan gì đến mình.



Hôm nay vẫn như vậy, vẻ mặt của thị nữ lạnh lùng, không hề trông thấy sự đau buồn trước cái chết của tiểu thiếu gia, cũng không hề thấy sự lo lắng trước chuyện phu nhân ngất xỉu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận