Trò Chơi Suy Diễn

Chương 352: Những câu hỏi thẩm vấn quỷ...

“Tôi đã nói là tôi không biết!” Hốc mắt Lưu Bình đỏ bừng, hắn ta bỗng đập mạnh xuống bàn thẩm vấn nhưng lại bị trói chặt với ghế, khiến hắn ta không thể xuống tay quá mạnh.



Bỗng nhiên, cánh cửa phòng thẩm vẫn hé mở, Tiểu Cố và tên cảnh sát trung niên, Lưu Bình cùng nhìn về hướng cửa theo phản xạ.



Người bước vào là Cao Trường An.



Tiểu Cố đứng dậy, anh ấy thở dài, nói với vẻ rầu rĩ: “Đội phó... Tôi vẫn chưa hỏi được gì.”



“Không sao, mấy cậu ra ngoài trước đi, tiếp theo để tôi với Dư Hạnh hỏi.” Cao Trường An vừa dứt lời, Tiểu Cố ngẩn tò te, ngây người không hiểu, nghĩ thầm trong lòng: Dư Hạnh ư? Một cái tên rất quen thuộc, đúng rồi, đó chẳng phải là công dân nhiệt tình đã cứu Hàn Tâm Di ư?



Giây tiếp theo, Tiểu Cố thấy một thanh niên có dáng người cao gầy, nho nhã bước vào từ phía sau đội phó. Đúng là công dần nhiệt tình kia rồi. Dư Hạnh chào hỏi Tiểu Cố, bấy giờ sắc mặt của người ngồi trên ghế là Lưu Bình thay đổi, hắn ta ngửa người ra sau, dường như hắn ta có vẻ sợ hãi khi nhìn thấy Dư Hạnh.



Dư Hạnh nở một nụ cười với Lưu Bình, hắn ta khẽ chớp mắt với khuôn mặt méo mó vặn vẹo, cảm giác vết thương trên người lại bắt đầu đau. “Mấy cậu ra ngoài xem đi.” Khi nhìn thấy phản ứng của Lưu Bình, Cao Trường An vội vàng thúc giục Tiểu Cố và một cảnh sát nữa ra ngoài. Đợi đến lúc cánh cửa phòng thẩm vấn đóng lại, một nụ cười tươi rói xuất hiện trên mặt ông ấy.



“Lưu Bình, kiên trì được lâu như vậy, cậu đúng là rất nghị lực.”



Lưu Bình đáp: “Tôi không biết gì cả, tôi không kiên trì.”



Lưu Bình nhìn Dư Hạnh ngồi xuống vị trí đối diện, hắn ta không nhịn nổi, hỏi Cao Trường An: “Tại sao cậu ta lại có mặt ở đây? Không phải các người đã nói là cậu ta chỉ tình cờ đi ngang qua thôi sao?” Thời điểm vừa bị bắt, Lưu Bình đã hỏi cảnh sát về lai lịch của Dư Hạnh, hắn ta vốn tưởng mình chọc trúng cảnh sát đặc nhiệm nào đó mặc thường phục nào đó, nhưng kết quả cảnh sát lại trả lời hắn ta là... Dư Hạnh chỉ là một công dân nhiệt tình, là do vận may của hắn ta quá kémlI



Điều đó đã khiến Lưu Bình tức đến điên lên được.



Cao Trường An còn chưa kịp trả lời, Dư Hạnh đã duỗi tay ra vẫy vẫy, cười chào hỏi: “Xin chào, lại gặp nhau rồi.”



“..” Đối diện với Dư Hạnh, thật sự là Lưu Bình không dám nói bất cứ điều gì. Hơn nữa, sự xuất hiện bất ngờ của Dư Hạnh cũng khiến Lưu Bình không kịp trở tay. Sau đó, Dư Hạnh bắt đầu đặt ra những câu hỏi nghe vô cùng cổ quái, trong suốt quá trình, Cao Trường An chỉ im lặng lắng nghe thật cẩn thận, càng nghe càng thấy tinh thần phấn chấn.



Dư Hạnh hỏi: “Anh có thích mấy người quái gở không?” Đầu Lưu Bình xuất hiện một đống dấu chấm hỏi, hắn ta nhìn về phía Cao Trường An nhưng lại nhận ra ông ấy không có ý định lên tiếng, đành phải nín thở trả lời: “Không thích.”



“Vậy anh có thích những người đối xử lạnh lùng với anh, coi thường con người của anh ngay từ cái liếc mắt đầu tiên không?”



“„ Không thích.”



Dư Hạnh bắt đầu cảm thấy hứng thú, nhưng ngoài mặt hắn lại tỏ vẻ khó hiểu: “Nếu đã không thích thì tại sao trong công ty anh có nhiều người không thích anh như vậy, anh lại chỉ nhắm vào mình Hàn Tâm Di, một người luôn chào đón anh với gương mặt tươi cười?”



Lưu Bình bỗng trở nên căng thẳng, hắn ta khôi phục lại thái độ thờ ơ, dầu muối không ăn như lúc đầu: “Với ai cô ta cũng cười nó như vậy cả, tôi chỉ cần nhìn qua đã muốn huỷ hoại cô ta rồi.” “Ồ~” Dư Hạnh kéo dài giọng, hắn không nói là mình tin hay không tin: “Vậy đổi chủ đề khác đi, tôi nghe nói ngày anh xuống tay, anh đã cố tình xin nghỉ phép.”



“Ừm.” Lưu Bình trả lời ngắn gọn.



“Vậy thì điều này khiến tôi khá ngạc nhiên đấy, là một nhân viên mà đến tận lúc giết người vẫn phải xin nghỉ việc, hơn nữa nhà anh cũng không gần nhà Hàn Tâm Di lắm, vậy anh lấy thời gian ở đâu ra để tìm hiểu về tất cả camera giám sát gắn trên đoạn đường từ hiệu sách đến nhà Hàn Tâm Di?” Dư Hạnh tỏ vẻ như đã nhìn thấu Lưu Bình, hắn giơ một tay chống cằm, nói với giọng điệu bình tĩnh vui vẻ: “Bên phía cảnh sát đã tiến hành kiểm tra camera giám sát, phát hiện anh đã thành công né tránh được tất cả con mắt của camera. Điều này chứng tỏ anh hiểu rõ về vị trí bố cục của camera.” “Trên đoạn đường đó vốn không nhiều camera lắm, nó không khó nhớ.” Lưu Bình tỏ vẻ không thể hiểu nổi: “Mà tôi cũng đâu phải loại thiểu năng trí tuệ, đã quyết định giết người rồi thì chẳng lẽ lại không thể làm được mấy việc nhỏ này sao?”



Dư Hạnh nhướng mày, đáp lại hắn ta bằng vẻ ranh mãnh: “Nếu vậy thì anh giải thích sao về chuyện suốt một tháng trước đó, camera cũng không ghi lại được hình ảnh của anh?”



Lưu Bình sửng sốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận