Trò Chơi Suy Diễn

Chương 316: Du Viên Kinh Mộng (1)

“Haizz... Nói họ ngu ngốc cũng không đúng... Làm gì có thần nào lại để con người dùng máu thịt làm lễ vật để cầu xin sự bảo hộ chứ, rõ ràng chỉ có quỷ mới—” Dư Hạnh thở dài nửa chừng, bỗng nhiên khựng lại.



Quỷ? Tại sao hắn lại cảm thấy quen thuộc với khái niệm này đến thế?



Nhưng đó không phải là trọng điểm. Trọng điểm là hắn đã nhận ra ngôi làng này có xu hướng kinh hoàng rõ rệt, và có lẽ những gì mà bà cốt nói với hắn, bảo hắn ở tạm lại đây chỉ là một cách để giữ chân hắn lại.



Dư Hạnh không tin bà cốt không có ý đồ gì với hắn mà lại tốt bụng tặng hắn quần áo và tìm chỗ ở cho hắn.



Chắc chắn sự hiện diện của hắn có ích cho bà cốt và cái gọi là các vị thần. Nhưng chỉ cần nhìn vào việc cúng bái bằng máu thịt này, hắn biết bà cốt không phải thứ gì tốt lành, và “các vị thần tiên” cũng có thể là ác quỷ hoặc tà linh từ đâu đó mà ra.



Vậy nên chuyện này không có lợi gì cho hắn cả.



Nơi này không thích hợp để ở lâu dài.



Dư Hạnh cúi mắt xuống, có ý định rời đi ngay trong đêm. Nếu bà cốt đã đến từ thị trấn, chứng tỏ ở đây nhất định có con đường dẫn đến thị trấn. Điều cần lo lắng là vấn đề thức ăn trên đường, phương hướng, và liệu bà cốt cùng nhóm người của cô ta, cũng như nhóm người đã tấn công hắn lúc đầu, có đuổi theo hắn hay không.



Được rồi... Quá nhiều vấn đề. Vẫn không thể hành động bốc đồng được, dê thất bại. Sau khi suy nghĩ kỹ, Dư Hạnh từ bỏ ý định rời đi ngay lúc này, hắn nhìn lại bức tượng một lần nữa rồi quay người trở về phòng.



Hắn cần phải làm rõ thực chất "các vị thần tiên" là gì, tìm cách bảo vệ bản thân, và phải tìm hiểu rõ xem rốt cuộc bà cốt đang mưu tính chuyện gì với hắn.



Ngoài ra, hắn phải xác định được đại khái hướng đi đến thị trấn, để tránh chạy sai hướng, nguồn cung của hắn không cho phép hắn thử nghiệm sai lầm.



Trong bóng tối chỉ có tiếng thở của Dư Hạnh, hắn im lặng một lúc, cảm thấy mình như bắt đầu cuộc hành trình đến địa ngục chỉ với hai bàn tay trắng.



Điều này có hợp lý không chứt



Niềm an ủi duy nhất là vết thương của hắn lành lại khá nhanh, nhưng không hiểu sao, tiềm thức của hắn lại có chút phản cảm với sự thật này.



Dư Hạnh quay người, bước về phía cánh cửa phòng khách. Nhưng thình lình một ánh sáng chói mắt xuất hiện trong tầm nhìn của hắn.



Bà Lý cầm ngọn đèn dầu, chống gậy, trên khuôn mặt đầy vết nhăn còn có một vết trầy da lớn vô cùng dữ tợn, nhưng máu đã được lau sạch, trông không còn thê thảm như trước.



Nhưng vẫn rất đáng sợ. Thậm chí Dư Hạnh đã ngừng thở ngay khoảnh khắc nhìn thấy.



“Thầy Thích Duy à... Tôi vừa định qua xem cậu có ngủ ngon không, thì phát hiện cậu không có trong phòng.” Bà Lý dùng cách gọi rất lạ lẫm với Dư Hạnh, giọng nói của bà ta khàn khàn do vừa rồi la hét thảm thiết, khiến lời bà ta nói nghe như tiếng quỷ oan đang kêu gào.



Bà Lý tiến thêm vài bước, cho đến khi ánh sáng chiếu lên cả khuôn mặt Dư Hạnh: “Cậu đang làm gì ở đây vậy?”



"Cậu đang làm gì ở đây vậy?" Giọng nói khàn khàn và sắc bén của bà lão vang lên bên tai Dư Hạnh, hắn chớp chớp mắt, không để bầu không khí trở nên trầm mặc, vẻ mặt hắn tự nhiên, cười cười nói: “Tôi nghe thấy giọng nói của bà nên đi ra xem thử, đúng lúc cũng tới phòng khách bèn nghĩ chi bằng bây giờ bái lạy các vị thần tiên luôn, dù sao thì tôi cũng là người mới đến mà.” Lời này nói ra tự nhiên đến mức không ai có thể nghĩ rằng những lời này là hắn vừa mới nghĩ ra và bình tính sắp xếp ở trong đầu chỉ trong nháy mắt.



Nếu là ở thôn khác, buổi tối lang thang đến đây chắc chắn sẽ không thể giải thích rõ ràng, nhưng thôn này vốn đã rất bất thường, Dư Hạnh suy tính rằng việc thờ cúng thần tiên là ưu tiên hàng đầu trong suy nghĩ của những người dân thôn này.



Hắn là người được bà cốt đích thân dẫn vào thôn, nếu có ý định bái thần tiên, bà Lý chắc chắn sẽ rất vui khi thấy điều này, thậm chí dù hắn có thừa nhận rằng mình đi theo bà Lý ra ngoài cũng không vấn đề qì.



Chỉ cần đoán được suy nghĩ của người khác và những điều họ quan tâm đến là gì, thì trong giao tiếp thường có thể đứng ở vị trí tuyệt đối an toàn.



Quả nhiên, sau khi nghe được những lời này, trên khuôn mặt nhăn nheo của bà Lý nở nụ cười, liên tục nói: “Bái thần tiên thì tốt, nhưng đã khuya rồi, Thích Duy tiên sinh nên nghỉ ngơi trước đi.” "Được." Mặc dù Dư Hạnh có chút khó chịu khi bị gọi là Thích Duy, nhưng hắn vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, chúc bà Lý ngủ ngon rồi thong thả trở về phòng.



"Phù..." Sau khi đóng chặt cửa, Dư Hạnh sờ mũi, lên giường đi ngủ.



Trải nghiệm đêm qua rốt cuộc cũng không thể làm hắn sợ hãi, hắn chỉ cảm thấy hơi tiếc nuối vì nhà bà Lý không có đủ thông tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận