Trò Chơi Suy Diễn

Chương 151: Thi thể được chôn vùi dưới b...

Quỹ đạo hành động cố định của một số quái vật cho phép Suy Diễn Giả có nhiều thời gian tự do. Bọn hắn có thể đi lại khắp nơi trong căn biệt thự. Tất nhiên bà Brown cũng đã nói với bọn Dư Hạnh rằng các vị khách có thể làm bất cứ gì để giết thời gian, hoặc có thể đi chơi ở các nơi khác trong thị trấn nhưng khi đi trên đường thì hãy chú ý đến an toàn.



Dư Hạnh đề xuất đi tản bộ với lý do muốn đi dạo ở trong vườn. Hắn vẫn nhớ rõ mùi hỗn hợp giữa mùi đất và một mùi hương của thứ nào đó trong khi mới đến căn biệt thự Brown.



Dù đã qua cả đêm, dù chỉ là một chỉ tiết nhỏ nhưng hắn cũng không bao giờ có thể quên đi được.



Khả năng ghi nhớ của Dư Hạnh giống như thí nghiệm con mèo Schrödinger vậy. Đầu không có chắc chắn. Thực ra khả năng ghi nhớ của hắn rất tốt. Nhưng nó chỉ tốt nhất là khi hắn tập trung sự chú ý và muốn ghi nhớ những chỉ tiết nhỏ nào đó. Thông thường thì cuộc trò chuyện hàng ngày và những gì hắn thấy và nghe được rất có thể sẽ bị hắn lãng quên ngay lập tức. Bởi vì trong đầu của Dư Hạnh đã chứa quá nhiều thứ. Vốn dĩ những ký ức lâu năm còn dần dần bị lãng quên huống chỉ là những chuyện vụn vặt rầu ria không quan trọng trong cuộc sống?



Nhưng trò chơi Suy Diễn là nơi mà hắn cần phải tập trung.



Dư Hạnh dẫn theo Martha tạm thời tách York ra. Bọn họ chia làm hai hướng.



York sẽ đi lên phòng sách ở tầng hai để tìm hiểu thông tin bối cảnh Suy Diễn liên quan về pháp sư và phép thuật. Đồng thời cậu ấy sẽ kiểm tra xem các thành viên của gia tộc Brown có lưu trữ lại nhật ký, ghi chú hoặc sổ tay hay không.



Còn Dư Hạnh và Martha thì phải đội mưa đi dạo trong vườn hoa.



Khi hắn đề xuất ý tưởng này, bà Brown vẫn chưa lên tầng trên nên bà ta đã nhiệt tình lấy ra một cái ô và đưa nó cho Dư Hạnh rồi nhắc nhở: "Bên ngoài trời đang mưa rất to. Nếu cậu Roy và cô Martha muốn đi dạo thì hãy cầm theo chiếc ô này. Đừng để bị ướt nhé."



"Cảm ơn bà Brown. Bà thật chu đáo." Trên người Dư Hạnh mặc tận ba lớp áo của bộ vest. Ban đầu hắn chỉ định mặc áo sơ mi. Nhưng ngoài trời rất lạnh và gió rất lớn nên hắn mới mặc thêm áo vest rồi mặc thêm một chiếc áo khoác ở ngoài. Dư Hạnh cũng không cài khuy nên nhìn tổng thể trông hắn vẫn rất thoải mái. Thừa dịp khi bà Brown không hề biết về hành động của bọn họ, Dư Hạnh hỏi: "Bình thường bà vẫn hay chăm sóc vườn hoa này sao?"



Bà Brown lắc đầu, cẩn thận nói: "Trong nhà có người ốm cần chăm sóc nên tôi đã lâu không chăm sóc vườn hoa nữa. Trong thời gian này, những đóa hoa, cây cỏ đều tự nhiên mọc lên. Ôi chao, nghĩ lại thì tôi quá không quan tâm đến những khu vườn rồi."



Trên khuôn mặt của bà ta hiện lên một chút vẻ tiếc nuối. Dường như bà Brown thực sự rất thích những bông hoa trong vườn.



Dư Hạnh tiếp tục hỏi: "Bà đã tự tay lựa chọn các loại hoa để trồng chúng ở trong vườn sao?”



Bà Brown lại lắc đầu: "Khi gia đình chúng tôi mới chuyển đến đây thì khu vườn chỉ là một nơi trống trải. Sau đó không biết từ lúc nào, có lẽ là do loài chim nào đó đã ngậm theo một số những hạt giống của các loài hoa dại rồi làm rơi xuống đây nên những bông hoa đó mới dần dần tự mọc lân."



Bà Brown, bà tự xem lại lương tâm xem bà có thể tin vào điều mà mình nói sao? Dư Hạnh cũng không biết liệu có phải bà Brown đang nói dối hay sau khi bà ta qua đời thì tư duy của bà ta đã không còn bình thường như trước nữa. Làm gì có chuyện chim lại biết mang nhiều loại hạt giống đánh rơi vào vườn và khiến khu vườn mọc lên nhiều loại hoa khác nhau nhưữ vậy chứ? Nếu có thì con chim đó chắc hẳn có tên là Tinh Vệ đi.



Dư Hạnh lại tiếp tục trò chuyện với bà Brown. Sau khi bà ta đi lên trên tầng, hắn chỉ vào Martha đang đứng bên cạnh và ra hiệu để cô ấy đi theo hắn.



Dư Hạnh cầm lẫy cây dù rồi đầy cửa ra bằng hai ngón tay của bàn tay đang cầm gậy baton bạc.



Khi ra ngoài, ngay lập tức gió kèm theo hạt mưa tạt thẳng về phía Dư Hạnh. Những luồng không khí mát lạnh lẫn lộn giữa những giọt mưa dày đặc, bầu trời u ám tạo cho người ta cảm giác như đang ở trong đêm tối.



Hắn mở chiếc ô ra che chắn Martha và chính mình trong một góc để không bị mưa rơi vào người. Sau đó đóng cửa. Khi cửa đóng lại, toàn thân Martha không còn cứng ngắc như lúc nãy. Không gian dưới dù hạn chế nân cô ấy phải nắm lẫy tay áo của Dư Hạnh để tránh bị ướt.



Trên tiếng mưa rơi lạch cạch, cô ấy hỏi: "Chúng ta tại sao ra ngoài vườn?"



Vườn hoa bị chia làm hai bên. Ở giữa là con đường. Dư Hạnh tùy tiện chọn một hướng để đi. Sau khi tóm tắt xong nội dung nhật ký của Susan mà hắn đã đọc vào đêm qua, hắn khẽ cười một tiếng rồi dùng câu hỏi để trả lời câu hỏi: "Em không muốn biết xác của bà Brown được chôn ở đâu sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận