Trò Chơi Suy Diễn

Chương 330: Chỉ là vài miếng thịt mà thôi (1)

[Ngươi đã vi phạm quy định. Xét theo nhiệm vụ của ngươi, lần vi phạm này không đáng bị xử phạt, nhưng ngươi vẫn cần ngừng can thiệp vào trò chơi thăng cấp của suy diễn giả Dư Hạnh.]



“Được rồi, được rồi, dù sao thì ta đã thấy một phần rồi, hắn còn thú vị hơn trong tưởng tượng của ta. Trong mười năm tới, chắc chắn ta sẽ không cảm thấy nhàm chán nữa.” Diệc Thanh thấy chuyện đã ổn thỏa thì không tiếp tục mặc cả với hệ thống nữa, rồi đột nhiên nghĩ đến một chuyện, “Nhưng mà, ta càng nhìn càng thấy tuổi tác của tên Dư Hạnh này có vấn đề.” “Chả nhẽ hắn không chỉ không thể bị giết chết, mà cũng không thể chết già luôn sao?” Hệ thống đã không đề cập đến chuyện này khi gợi ý hắn ta ký kết thỏa thuận với Dư Hạnh.



Mặc dù hiện tại Diệc Thanh không hối tiếc, nhưng hắn ta cảm thấy mình đã bị hệ thống đùa giỡn.



Lần này, hệ thống giữ im lặng, như thể không nghe thấy câu hỏi của hắn ta. Một đêm ngon giấc.



Dư Hạnh tỉnh dậy dưới ánh sáng ấm áp của mặt trời, hắn nhận ra rằng hôm nay mình không mơ thấy gì cả.



Quả nhiên, đêm qua khi hắn cố gắng mơ về ngôi làng trên núi đã bị một lực lượng bí ẩn chặn lại, lực lượng này không cho phép hắn tiếp tục nhận thêm thông tin qua giấc mơ. Hắn nhắm mắt lại một lúc, đột nhiên nghe thấy một giọng nói hơi quen thuộc: “Anh Dư Hạnh, anh Dư Hạnh, mau dậy đi!”



Giọng nói non nớt và tràn đầy năng lượng vang lên bên tai hắn. Dư Hạnh ngạc nhiên mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt nhỏ xinh của Mạch Mạch. Hắn kìm nén sự kinh ngạc trong mắt, rồi quan sát xung quanh một lượt.



Thật không tin nổi, hắn lại trở về nhà ông Trương rồi... Và thậm chí còn là nhà ông Trương trước khi biến thành một ngôi làng hoang vu.



Mặc dù các đồ vật trong phòng có hơi cũ, nhưng rõ ràng không bị bỏ hoang và vẫn được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp.



“Ngày nào anh Hạnh cũng dậy sớm đúng giờ này để chuẩn bị đi săn với cha em, sao hôm nay lại lười thế?” Mạch Mạch nhìn Dư Hạnh, tay nhỏ của cô bé vung vẩy trước mặt hắn.



Dư Hạnh lẫy lại tinh thần, không tỏ ra ngạc nhiên với tình huống này vì hắn biết mình lại vừa nhảy thời gian. Và còn là nhảy ngược về quá khứ.



Nghe giọng của Mạch Mạch, có vẻ như hắn đã sống ở nhà ông Trương khá lâu rồi, còn nữa, Mạch Mạch gọi hắn bằng tên, điều này cho thấy lúc này hắn ở nhà ông Trương và có lẽ không bị mất trí nhớ.



Điều này có nghĩa là nơi hắn đang ở lúc này là một dòng thời gian không bị ảnh hưởng bởi việc mất trí nhớ của hắn? Đó có phải là những sự kiện đã từng xảy ra trong thực tế sau khi hắn đến ngôi làng nhỏ mà không mất trí nhớ? Hắn nhìn xuống mình vẫn đang mặc chiếc áo dài đối xứng màu đen mà bà cốt đã cho hắn, nhưng Mạch Mạch không tỏ ra ngạc nhiên khi thấy trang phục của hắn cũng như không hỏi tại sao hắn lại ngủ trong bộ đồ nghiêm túc như vậy.



Có khi nào suy nghĩ của những người này đang bị điều khiển bởi "sức mạnh" nào đó, dẫn đến việc họ chọn lọc bỏ qua những điểm bất hợp lý?



“Anh Dư? Nếu anh cứ nằm mãi, thì cha em sẽ đi trước đấy!” Lúc này, giọng Mạch Mạch nói chuyện với hắn đã thân quen và tự nhiên hơn rất nhiều so với hành động e dè, nhút nhát lần đầu gặp mặt.



Dư Hạnh lắc đầu, rời khỏi giường và nhận thấy tóc của mình được buộc gọn bằng một dải vải giúp hắn hành động thuận tiện hơn.



Hắn đáp lại: “Tôi sẽ đi ngay.” Nấu hắn đang quay về một dòng thời gian trong quá khứ, thì ngày hôm nay chắc chắn có ý nghĩa gì đó, hắn cần phải quan sát kỹ lưỡng xem sự việc này có lợi ích gì cho cuộc điều tra của mình. Nhưng ngay khi hắn đang định hỏi Mạch Mạch một số điều, đột nhiên từ ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào.



Dư Hạnh nhận thấy tiếng động, thế là chú ý lắng nghe, loáng thoáng nghe được nội dung của cuộc tranh cãi. Một giọng nam xa lạ với giọng điệu không thiện cảm nói: “Nhà các người có nhiều lương thực hơn, tôi chỉ mượn chút thịt, sao lại keo kiệt thế?”



Tiếp đó là giọng của vợ ông Trương, không chịu nhường nhịn: “Anh gọi đó là mượn sao? Các người có trả lại những thứ đã mượn của nhà tôi bao giờ hả?”



Người đàn ông kia hét lên: "Nhà các người sống tốt như vậy, giúp đỡ chút thì sao chứ?"



Chuyện gì đang xảy ra?



Dư Hạnh nhìn vẻ mặt có chút lo lắng của Mạch Mạch, bước ra khỏi phòng ngủ, khi ra ngoài thì thấy ông Trương đang lau chùi một chiếc cung dài trông rất mạnh mẽ.



Ông Trương đeo một cái rìu bên hông, mặc trang phục gọn gàng, ở ngực và các vị trí quan trọng còn có đeo giáp cứng đơn giản, phong cách ăn mặc hoàn toàn phù hợp với hình tượng thợ săn rừng mà Dư Hạnh hình dung. Dưới chân ông ấy là một ống mềm có thể buộc vào người, bên trong cắm rất nhiều mũi tên gỗ, có mũi tên còn dính vết máu khô trên thân, có lẽ là những mũi tên đã từng được bắn ra nhưng đầu mũi tên lại không bị hư hại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận