Trò Chơi Suy Diễn

Chương 517: Hậu kết - Chủ tiệm hoa (3)

Tuy nhiên, chủ tiệm cũng không định lặp lại, anh ta cười tươi hơn: "Bông hoa này có người đặt rồi, nên khách khác không được chạm. Em có muốn uống chút nước nóng không? Anh có ấm đun nước, chắc vẫn còn chút nước nóng đấy."



"Được, cảm ơn anh." Tâm Di lập tức mất hứng thú với bông hồng đen.



Một lát sau, Tâm Di cầm ly nước nóng ngồi trên giàn hoa trống, có chút biết ơn hỏi: "Anh chủ, anh họ gì?" Chủ tiệm dường như không bất ngờ khi cô ta hỏi điều này: "Anh họ Hoa."



"Thật sao?"



"Ừ, em thấy người họ Hoa làm chủ tiệm hoa, trùng hợp lắm đúng không?" Chủ tiệm thấy Tâm Di gật đầu, mới giải thích: "Không trùng hợp đầu, chính vì anh họ Hoa nên mới mở tiệm hoa đấy."



Tâm Di ngỡ ngàng, cô ta phát hiện rằng chủ tiệm hoa này thực sự rất thân thiện, khi ngồi cùng anh ta, cô ta cảm thấy thư vô cùng. Tâm Di nhớ lại những gì đã thấy bân ngoài tiệm: "Anh chủ, sao lại để bó hoa dạ hương ở ngoài vậy?"



"Hửm? Em nói gì thế?" Chủ tiệm lặp lại với vẻ hứng thú. "Là... Tại sao chỉ đặt mỗi nó ở ngoài?"



Chủ tiệm "ồ" một tiếng: "Vì nó sắp chết rồi, không cứu được nữa."



Hai chữ "sắp chết" khiến Tâm Di giật mình, cô ta ngẩn ra: "Tôi thấy nó trông rất tươi tốt mà, sao lại sắp chết được?" "Vì trước đó nó cố cướp nước của bông hồng đen, nhưng không thành. Nó nhất định sẽ chết trong đêm nay, vì nó rất có duyên với những cơn mưa giông." Chủ tiệm quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính, lý do này nghe có chút kỳ lạ, khiến Tâm Di không tự chủ được mà nhíu mày.



Chủ tiệm đột nhiên cười hỏi: "Em có biết ý nghĩa của hoa dạ hương không?”



"Không biết."



"Niầm vui bên bờ vực nguy hiểm." Chủ tiệm nhìn ra cơn mưa bão bên ngoài, cười lớn. Tâm Di không hiểu điều này có gì đáng cười, cô ta đột nhiên cảm thấy không thoải mái, có lẽ vì lời miêu tả của chủ tiệm về bó hoa dạ hương rất giống với chính cô ta.



Sau khi mất đi thân phận người suy diễn, đầu óc của Tâm Di luôn chậm chạp, chỉ khi liên quan đến Hàn Ngạn mới có thể suy nghĩ một chút. Nhưng bây giờ, cô ta vẫn nhận ra có điều gì đó không đúng ở đây.



Chủ tiệm quay đầu lại, nụ cười của anh ta trông ấm áp như chiếc áo len mà anh ta đang mặc, tay anh ta cũng cầm một ly nước nóng, lúc này vẫn còn bốc hơi. Anh ta hỏi: "Em có vui không?" "Trong nguy hiểm mà em tự tạo ra, em cảm thấy vui chứ?" Tâm Di bất chợt đứng lên, những lời đã nói đến mức này rồi, cô ta còn gì để không hiểu rằng bó hoa dạ hương mà chủ tiệm nói đến chính là cô ta. Sau đó, cô ta ngẩn ra, nhận ra mình không còn gì để phản kháng nữa.



Vì vậy cô ta lại ngồi xuống, hỏi: "Anh là ai? Anh muốn làm gì?" Chẳng lẽ là người của Hàn Ngạn phái đến?



"Đừng lo lắng, anh chỉ là một chủ tiệm hoa tốt bụng muốn cung cấp cho em nước nóng và hơi ấm, cùng với một nơi trú mưa." Chủ tiệm hoa tỏ vẻ xin lỗi, biểu hiện sinh động và tự nhiên, như thể anh ta thực sự cảm thấy có lỗi vì đã làm Tâm Di sợ hãi.



Hành vi lịch sự của đối phương khiến Tâm Di mím môi, chờ đợi câu nói tiếp theo của anh ta.



Quả nhiên, chủ tiệm không để sự im lặng kéo dài lâu, anh ta uống một ngụm nước nóng, dường như rất thưởng thức, nhắm mắt lại: "Thật ấm áp ~ Em gái, anh vừa nói, em mua một bó hoa, anh sẽ tặng em một chiếc ô."



Tâm Di: "Ừ."



"Nhưng anh đột nhiên nhận ra, em không cần ô, nên cũng sẽ không mua hoa của anh." Tâm Di: "......"



"Vậy anh muốn thứ khác, coi như để đổi lấy việc anh cung cấp nước nóng cho em, em thấy được không?"



Tâm Di: "Gì cũng được, dù sao tôi cũng định chết trong đêm nay, có lẽ tôi cũng rất có duyên với những cơn mưa bão thế này."



"Vậy thì còn gì bằng~" Chủ tiệm cười tít mắt: "Anh chỉ muốn một chút ký ức thôi." "Ký ức?” Tâm Di nhíu mày. Chủ tiệm nói: "Yên tâm, anh không muốn mấy ký ức riêng tư của em đâu, anh chỉ muốn xem ác quỷ của anh bây giờ đã trưởng thành như thế nào rồi."



Tâm Di nhìn bông hồng đen, rồi lại nhìn hoa dạ hương, cuối cùng "à" một tiếng: "Anh biết Dư Hạnh à."



Ngày hôm sau, tin tức bùng nổ không ngoài dự đoán của Dư Hạnh.



Có một số phương tiện truyền thông thực sự sở hữu khả năng kỳ diệu này, khả năng nhạy bén với việc bắt giữ tin đồn và tiêu đề chẳng kém gì đại bàng, còn khả năng đánh hơi ra chuyện giật gần và tin nóng còn nhạy hơn cả chó, trời vừa hừng sáng, gần như cùng lúc với nhóm người đi làm đầu tiên mở mắt, vài bản tin đã lan truyền trên mạng.



Trong đó, trọng điểm được đặt vào các từ khóa như "vụ án cắt cổ đã được phá giải, hung thủ sa lưới", có lẽ là do cảnh sát liên hệ với các phương tiện truyền thông hợp tác, còn một số tòa soạn báo bắt kịp tin tức lại đi một hướng khác, cố gắng thu hút sự chú ý bằng cách khác. "Thiếu nữ sát thủ", "lời tỏ tình của tử thần" v.v... những từ này khiến người vừa thức dậy nhưng vẫn còn chút buồn ngủ như Dư Hạnh lập tức trở nên tỉnh táo hơn đôi chút. Hắn nheo mắt mở bài báo ra đọc, chỉ thấy phần lớn bài báo đều viết rằng:
Bạn cần đăng nhập để bình luận