Trò Chơi Suy Diễn

Chương 64: Bệnh nhân tập thể trốn đi

Đối với Triệu Mưu mà nói, hắn đang ngồi yên trên ghế salon, góc nhìn livestream đột nhiên rơi xuống đầu, chuyện này thật sự khiến hắn bất ngờ, ngay cả dự cảm của hắn cũng không hề có chút động tĩnh nào.
Hơn nữa, tuy rằng thông báo công cộng mà hệ thống ban bố cho tất cả mọi người chỉ tuyên bố góc nhìn livestream bị chuyển đi, nhưng chỗ của hắn lại còn có thêm một câu —— Lãnh tửu chủ động chuyển giao!
Đệ đệ của hắn từ lúc nào lại có bản lĩnh này?
Góc nhìn của Khúc Hàm Thanh bị chuyển đi cũng là vì làm một nhiệm vụ, nhiệm vụ kia mang ý nghĩa là "hành sự kín đáo", cho nên góc nhìn livestream mới nằm trong phần thưởng nhiệm vụ, bị hệ thống chuyển đi.
Hiện tại, Triệu Nhất Tửu vậy mà có thể chủ động chuyển giao góc nhìn, đây chẳng phải là chuyện chỉ hệ thống mới có thể làm được sao?
"Góc nhìn chuyển đến trên người ngươi rồi à?" Hải Yêu ngồi ngay bên cạnh hắn, không giống Ngu Hạnh, dù Hải Yêu ngồi trên ghế salon, nàng cũng ngồi rất ngoan ngoãn, thậm chí luôn chú ý đừng để sự tồn tại của mình ảnh hưởng đến việc hồi phục vết thương của Triệu Mưu.
Cũng may vết thương của Triệu Mưu và Nhậm Nghĩa đều đã hồi phục quá nửa, không cần phải cẩn thận từng li từng tí như trước.
Bây giờ nghe thấy thông báo, không chỉ Hải Yêu, mà ba người còn lại trong phòng —— Nhậm Nghĩa, Sa Phù Lệ và Ma Phương Thể cũng nhìn về phía Triệu Mưu.
Bọn họ ngược lại không nghĩ nhiều như Triệu Mưu, chỉ cho rằng Triệu Nhất Tửu cũng tạm thời nhận nhiệm vụ gì đó.
Chỉ có điều điều này có nghĩa là, hành tung của bọn họ sẽ bị bại lộ trước mắt người xem.
Sa Phù Lệ đang nằm ngửa sõng soài không màng hình tượng trên chiếc giường nhỏ, giờ tỉnh táo lại, nàng lặng lẽ đổi sang tư thế nằm nghiêng ưu nhã xinh đẹp, tiếp tục dưỡng sức.
Toàn thân Hải Yêu tỏa ra hào quang màu xanh lục, tiểu trị liệu trận của Nhậm Nghĩa đã không còn tác dụng gì nữa, nàng đang dùng sức mạnh hải dương của mình để xua đi quỷ khí còn sót lại trong vết thương cho Triệu Mưu.
Sau cơn bất ngờ ngắn ngủi, mấy người trong phòng khách khôi phục lại tiết tấu hành động của mình. Nhậm Nghĩa đã không làm bất kỳ tính toán nào nữa, hoàn toàn chuyên chú hồi phục thương thế cho bản thân. Ma Phương Thể nắm chặt khối ma phương nhỏ quỷ dị trong tay, luôn sẵn sàng nghênh đón viện trưởng hoặc Hàn Ngạn —— tức là vào thời điểm viện trưởng hoặc Hàn Ngạn đến, lập tức phản ứng và bỏ chạy ngay.
Đây là nhiệm vụ Nhậm Nghĩa giao cho hắn, Nhậm Nghĩa nói, cả người hắn toàn thịt mỡ thế này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc chạy trốn, hắn không cần phải cống hiến gì cho màn diễn tập này, chỉ cần đảm bảo mình còn sống.
Trong nhất thời, sự thảnh thơi trong căn phòng này lại không hề ăn nhập với thế giới bên ngoài.
Chỉ có ánh mắt Triệu Mưu tối sầm lại, trên tay hắn xuất hiện một khối sa bàn hình vuông, cát mịn trong khay hơi ẩm ướt, một cành liễu nhỏ cắm nghiêng trong sa bàn.
Hắn nhàn nhạt khẩy nhẹ cành liễu, để lại một vệt không có ý nghĩa trên sa bàn, cả người có vẻ hơi lơ đễnh.
Đáng tiếc, Ngu Hạnh vì muốn tránh mang nguy hiểm bất ngờ đến cho mọi người khi đang thu thập mảnh vỡ thẻ phóng viên, đã chủ động rời khỏi cứ điểm, nói là muốn đi dạo xung quanh, nếu không, bây giờ hắn còn có thể thương lượng với Ngu Hạnh một chút, nhờ người bạn Nhếp Thanh Quỷ kia của Ngu Hạnh giúp xem xem, có phải bên A Tửu đã xảy ra vấn đề gì không.
Hiện tại hắn chỉ có thể tự mình làm.
Ổn định tâm thần, Triệu Mưu tay trái nâng tiểu sa bàn, ngón trỏ, ngón giữa và ngón cái tay phải kẹp lấy đầu cành liễu, hắn thuận theo cảm giác mà vật tế [Kê Đài] mang lại, rót linh cảm của mình vào đó, nháy mắt tiến vào trạng thái thất thần.
Cũng là dựa vào việc thời gian sử dụng tiểu Kê Đài đều rất ngắn, mà xung quanh hắn còn có người, có thể đảm bảo an toàn cho hắn ở một mức độ nào đó, Triệu Mưu mới dám mặc kệ bản thân thất thần trong tình huống viện trưởng và Hàn Ngạn có thể đến bất cứ lúc nào, chỉ cần tốc độ của hắn nhanh một chút, nói không chừng có thể xem bói xong trước khi có chuyện gì xảy ra.
Hải Yêu chỉ coi hắn đang chuẩn bị trước trận chiến, bây giờ cách lúc Sợ Hãi Bệnh Viện đóng cửa hoàn toàn còn hai mươi bốn phút, bọn họ đã ở cứ điểm này nghỉ ngơi dưỡng sức được sáu phút, tính thời gian, người cần đến, cũng nên đến rồi.
Hào quang màu xanh lam trên đôi tay trở nên rực rỡ nhất, hội tụ từ toàn thân nàng đến, nồng đậm, sức mạnh không thuộc về loài người vậy mà khiến mu bàn tay nàng nổi lên vài miếng vảy cá lấp lánh ánh xanh đậm, vảy cá mọc ra từ dưới da, đâm thủng lớp da ẩn ẩn đau, mấy sợi máu tươi thành hình trên mu bàn tay, lại bị vảy cá lặng yên không tiếng động hấp thu hết.
Nàng không biết trị liệu, nhưng năng lực xua tan thì không tệ, nàng đã xua tan cho Nhậm Nghĩa một lượt, bây giờ đến phiên Triệu Mưu.
Hải Yêu khống chế sức mạnh càng thêm bình ổn dịu dàng, càng chú ý không để sức mạnh của mình chạm vào cái sa bàn kỳ quái kia, tránh làm hỏng sự chuẩn bị của Triệu Mưu.
Nhưng ánh mắt nàng không thể kiềm chế mà liếc về phía sa bàn, phảng phất có một loại sức mạnh thần bí đang hấp dẫn nàng nhìn chăm chú.
Cành liễu bị Triệu Mưu dùng ngón tay kẹp lấy, động đậy.
Nó run run rẩy rẩy, không hề có quy luật mà nghiêng ngả, di chuyển trong sa bàn, dần dần vẽ ra một hình thù xiêu vẹo trong cát.
Ánh mắt Triệu Mưu mất đi tiêu cự, cuối cùng khi hình vẽ hoàn thành, tiêu điểm mới trở về.
Hắn nín thở nhìn lại, chỉ thấy trong sa bàn, rõ ràng là một... khuôn mặt quỷ vặn vẹo!
"Quả nhiên." Triệu Mưu khẽ nhíu mày, hắn đang xem bói tình huống của đệ đệ, hình vẽ này rõ ràng đang nói cho hắn biết, hiện tại lệ quỷ trong cơ thể A Tửu lại chiếm thế thượng phong.
Phải biết, chế độ hoàng hôn không phải là chế độ đêm tối trước đó, trạng thái rối loạn đa nhân cách của Triệu Nhất Tửu đã biến mất, nhân cách độc lập ngắn ngủi của lệ quỷ cũng biến mất, bây giờ nếu lệ quỷ chiếm ưu thế, chỉ có thể đại diện cho việc Triệu Nhất Tửu tiến vào trạng thái lệ quỷ, mặc dù vẫn là đệ đệ hắn, nhưng tư duy và tính cách đã hoàn toàn thay đổi!
Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ...
Triệu Mưu không lo lắng cho sự an toàn của bản thân Triệu Nhất Tửu, Triệu Nhất Tửu ở trạng thái lệ quỷ, sức chiến đấu chỉ có thể cao hơn trước đó, hơn nữa ý thức cũng rất rõ ràng.
Hắn lo lắng chính là nếu A Tửu ở trạng thái này quá lâu, mức độ dị hóa nhân cách sẽ tăng lên rất nhanh, đến lúc đó hoàn toàn biến thành tư duy của lệ quỷ, thì đệ đệ ban đầu của hắn coi như đã "biến mất" theo một cách khác.
Nhìn viện trưởng liền biết, bản ngã tính cách bị áp chế, kết quả này đáng sợ đến mức nào.
Không được, không thể như vậy.
Triệu Mưu thu hồi [Kê Đài], cúi đầu nhìn vết thương ở bụng mình.
Bởi vì muốn thực hiện việc xua tan quỷ khí, vạt áo bệnh nhân của hắn được vén lên hết mức có thể, vén đến mức không cản trở năng lượng của Hải Yêu, toàn bộ phần bụng đều lộ ra ngoài, một lớp cơ bắp thật mỏng bao phủ dưới da, chính giữa, một vết thương dài bằng bàn tay đã gần khép lại, nhưng vẫn có thể nhìn thấy phần thịt non mới sinh, không được bảo vệ trong khe hở vết thương.
Lúc này, vì sự ấm áp của ánh sáng màu lam, miệng vết thương đang có từng luồng hắc khí nhàn nhạt thẩm thấu ra, chậm rãi tiêu tán trong không khí.
Triệu Mưu đánh giá một chút với trình độ này của mình mà ra ngoài tìm Triệu Nhất Tửu, tỷ lệ có thể toàn thân trở ra khi bị quỷ vật phát hiện, không thể không càng thêm nôn nóng —— hắn không làm được a.
Mạo muội ra ngoài, với thể trạng phi chiến đấu của hắn, có thể chính là đi nộp mạng, nếu trực tiếp gặp phải viện trưởng, kia càng là nhét kẽ răng cũng không đủ.
Đáng chết, lệ quỷ bị Nhếp Thanh Quỷ áp chế gắt gao trong chế độ đêm tối, theo lý thuyết trong chế độ hoàng hôn cũng không có điều kiện xuất hiện, trừ phi còn có thứ gì đó hắn không phát hiện ra đang thúc đẩy trạng thái lệ quỷ thức tỉnh.
Ngay tại lúc hắn dao động không ngừng, lo lắng cho Triệu Nhất Tửu, nguy hiểm, cuối cùng cũng không cho hắn quá nhiều thời gian do dự.
Sa Phù Lệ giống như một con mèo đột nhiên giật mình, lụa từ trên giường nhỏ tuột xuống, đôi mắt nàng chăm chú nhìn cửa ra vào, ở đó nàng cảm nhận được một loại sức mạnh khác thường.
Nhậm Nghĩa cũng theo sau đứng dậy từ bàn làm việc, hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho Ma Phương Thể, ám chỉ hắn dựa vào phía cửa sổ.
Khoảnh khắc sau, một con dao giải phẫu khổng lồ phá cửa mà vào, gần như ngay lập tức chém cánh cửa phòng cứ điểm này thành hai nửa, đổ sập xuống đất một cách vô lực.
Sau khi cửa bị phá hủy, một sinh vật bò sát màu máu cứ như vậy ngẩng cái đầu có khuôn mặt của viện trưởng lên, há cái miệng rộng, trên cột sống bày một ống tiêm hình ống bằng thịt, nhếch miệng cười với bọn họ.
Là viện trưởng đến rồi!
Phía sau viện trưởng màu máu, viện trưởng hình dạng bóng đen đã phát triển đến tình trạng vô cùng khổng lồ, thân thể hắn gần như chật cứng hành lang, thoáng nhìn qua tưởng chừng nửa bước cũng khó di chuyển.
Nhưng trên thực tế, tốc độ di chuyển của hắn cực nhanh, bức tường đối với hắn dường như cũng không thể gây cản trở, thân ảnh hắn chui vào trong tường, cứ như vậy xuyên qua tường, đi tới trong phòng.
Rõ ràng, cửa và tường bình thường đều đã không còn bất kỳ tác dụng gì đối với viện trưởng bóng đen, toàn bộ bệnh viện vốn dĩ là một phần của nó, lý do nó muốn phá cửa, chẳng qua là để cho bản thể màu máu của mình tiến vào săn bắt mà thôi.
Nhìn thấy số lượng người trong phòng, trên khuôn mặt to bằng nửa người của viện trưởng bóng đen lộ ra một nụ cười hưng phấn, nó còn tâm trạng rất tốt chào hỏi bọn họ: "Các ngươi khỏe không nhóm bệnh nhân của ta, tự mình trị liệu là không có ích lợi gì đâu, muốn chữa bệnh, vẫn là để ta giúp các ngươi đi!"
"Giúp đại gia nhà ngươi ấy, cút ngay cho lão nương." Sa Phù Lệ lên tiếng trào phúng theo như đã bàn bạc trước đó, ngay lập tức thu hút sự chú ý của viện trưởng.
Không còn cách nào, ai bảo nàng là người có thân thủ tốt nhất trong năm người ở đây chứ...
Ban đầu còn có Lãnh tửu, nhưng vị này cùng Dư Cảnh, Ám Tặc không biết đã chạy đi đâu, muộn hơn nhiều so với thời gian dự kiến vẫn chưa trở lại.
Mấy người ở cứ điểm chỉ có thể cho rằng, là Ám Tặc bị bại lộ, sau đó trì hoãn thời gian của Dư Cảnh và Lãnh tửu, nói không chừng, Hàn Ngạn cũng ở bên kia, định tiêu diệt bọn họ trước.
Lo lắng sao?
Nói thật ra, lo lắng có hạn, trừ Triệu Mưu, những người khác đối với Lãnh tửu và giao tình với Lsp Hội Ngân Sách đều không sâu, hơn nữa bọn họ hiện tại đã sắp tự lo không xong.
Dưới sự kích thích của thời hạn, suy nghĩ của mỗi người đều có biến hóa vi diệu, bởi vì cái thời hạn không dài không ngắn này, mục tiêu của bọn họ từ chỉ có giết Hàn Ngạn mới có thể sống sót, biến thành kéo dài đến hết thời gian mới có thể sống sót, như vậy, vì cái gì không qua loa một chút để sống sót chứ?
Đánh không lại cấp Tuyệt Vọng, nhưng độ khó chạy trốn khỏi tay cấp Tuyệt Vọng thì thấp hơn nhiều rồi.
Còn về mối thù Hàn Ngạn muốn đồ sát bọn họ? Ra ngoài rồi báo cũng không vội mà, sau khi ra khỏi đây còn có lực lượng của cả công hội làm chỗ dựa cho bọn họ nữa, chẳng phải an toàn hơn nhiều so với việc đối đầu trực diện ở đây sao.
Sa Phù Lệ chính là nghĩ như vậy, sau khi nàng thu hút ánh mắt của viện trưởng cho những người khác trong cứ điểm, thấy những người khác đều làm theo như đã thống nhất, rút lui trước từ phía cửa sổ.
Nàng thở dài một hơi, thầm nghĩ —— hết lòng tuân thủ lời hứa, sau này, nàng không giúp gì nữa, cũng không ai có thể chỉ trích nàng.
Trừ phi Hàn Ngạn đánh tới cửa không thể tránh né, nếu không, nàng sẽ không chủ động đi phối hợp làm mấy chuyện nguy hiểm nữa.
Rời khỏi, là cần thời gian.
Viện trưởng màu máu và viện trưởng bóng đen là hai cá thể, viện trưởng bóng đen tạm thời nhìn chằm chằm Sa Phù Lệ, nhưng viện trưởng màu máu lại sẽ không bỏ mặc những bệnh nhân khác rời đi, nó há to miệng, phát ra tiếng cười khó nghe, giống như thằn lằn bò lên bức tường bên cạnh, nhanh chóng bò về phía cửa sổ, mà lúc này, Ma Phương Thể mới được những người khác giúp đỡ lật qua cửa sổ, người tiếp theo là Triệu Mưu.
Triệu Mưu nhìn thấy tốc độ của viện trưởng màu máu, mím môi, hắn vừa nghĩ đến mình đang sốt ruột lo lắng cho Triệu Nhất Tửu, cái đống máu thịt nhão nhoét này còn tới gây khó chịu cho hắn, ánh mắt sau cặp kính liền trở nên âm trầm.
Giờ khắc này, khí chất hồ ly trên người hắn rút đi, thay vào đó là cảm giác nguy hiểm của loài sói.
Đáng tiếc, bất luận tâm tính hắn biến hóa thế nào, năng lực của hắn không thích hợp chiến đấu chính diện cũng là sự thật không thể chối cãi, Triệu Mưu chỉ có thể thu lại những lệ khí kia, khoát tay triệu hồi ra hồ ly thủ trượng của mình, để con quỷ đói bám trên thủ trượng lại một lần nữa ngao ngao kêu xông lên trước nộp mạng, tốt xấu gì cũng cản trở một chút tốc độ của viện trưởng màu máu, giúp hắn lật qua thành công.
Hải Yêu nhân lúc vảy cá trên tay mình còn chưa rút đi, cắn răng một cái, ánh sáng trên người không tăng mà ngược lại ẩn đi, ánh sáng xanh lam nháy mắt thu lại, giống như thuốc màu "nhuộm xanh" làn da, giờ khắc này, toàn thân nàng đều như đã mọc ra từng tầng vảy cá phục tùng, vào lúc viện trưởng màu máu cùng viện trưởng bóng đen kịp phản ứng đều có ý định ngăn cản nàng, những vảy cá đó dựng đứng lên như xù lông, một loại khí tức cổ xưa nào đó bùng nổ ra, đẩy Triệu Mưu cách đó một cửa sổ về phía sau hơn hai thước mới đứng vững được.
Viện trưởng bóng đen lại lần nữa bị Sa Phù Lệ ngăn lại, lần này, Sa Phù Lệ không nói gì, mà móc ra roi của nàng, sắc mặt lạnh lùng chắn trước mặt viện trưởng bóng đen: "Viện trưởng, lòng tham không đủ, là sẽ không bắt được ai đâu. Ngươi cũng không còn sống được bao nhiêu phút nữa, không bằng, thử bắt ta xem?"
Nói xong, thân ảnh của nàng đột nhiên hư ảo, cả người giống như một vệt bóng, trực tiếp xuyên qua viện trưởng bóng đen, chuồn đi từ lối vào phòng khách.
Viện trưởng bóng đen đương nhiên không thể bỏ qua người phụ nữ miệng lưỡi bén nhọn khiến quỷ cũng phải tức giận lại còn muốn chạy trốn này, hắn âm trầm liếc qua tình hình của viện trưởng màu máu, sau đó yên lòng quay đầu đuổi theo Sa Phù Lệ.
Khí tức cổ xưa trên người Hải Yêu sau khi bùng nổ liền nhanh chóng suy yếu, viện trưởng màu máu lùi lại trong chốc lát, lập tức lại lao tới, Nhậm Nghĩa vẫn còn ở phía bên này cửa sổ, viện trưởng màu máu tạm thời không để ý đến hắn, muốn giữ Hải Yêu lại trước.
Khoảng cách này, Hải Yêu đã không kịp đi, nếu nàng cứ khăng khăng nhảy qua cửa sổ, sẽ bị viện trưởng tóm lấy vào lúc không có điểm tựa nào —— nếu như không có gì bất ngờ xảy ra.
Nhưng mà hiển nhiên, Hải Yêu vẫn có năng lực tạo ra chút bất ngờ, nàng nhân lúc khí tức chưa tan hết, màu da và vảy cá hư ảo còn chưa biến mất, tay đặt lên bệ cửa sổ, bề mặt da đột nhiên rịn ra rất nhiều nước.
Nàng vừa giống rắn lại vừa giống cá, bỗng nhiên nhảy lên, cả người dùng một góc độ vô cùng không phù hợp với xương cốt con người mà nhảy ra ngoài cửa sổ, mà giờ khắc này viện trưởng màu máu mới vừa vặn bổ nhào vào bên cửa sổ.
Đây dường như đã là năng lực bảo mệnh của Hải Yêu, nàng vừa ra đến bên ngoài tòa nhà, toàn bộ dị thường trên người liền rút đi, cả người khô nứt như gốm sứ bị nung hỏng, ngay cả bờ môi cũng khô nứt ra máu.
Viện trưởng màu máu tức giận gầm nhẹ hai tiếng, ống thịt trên lưng dữ tợn vô cùng, nó quay đầu nhìn về phía bệnh nhân duy nhất còn ở trong phòng.
Nhậm Nghĩa vẫn giữ nguyên bộ mặt vô cảm, phảng phất không hề sợ hãi chút nào trước sự khủng bố của viện trưởng màu máu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận