Trò Chơi Suy Diễn

Chương 715: Ước Nguyện Xưa (5) - Bôi nhọ (3)

Cuối cùng vẫn không có ai thừa nhận.



Khi sắp sửa tan cuộc, một thị nữ bỗng dưng bật khóc, quỳ xuống và nói: "Phu nhân! Ta biết ai đã giết đại sư!"



Phu nhân lập tức nhìn về phía cô ta: "Nói đi."



Dư Hạnh quan sát cô gái đang khóc giả tạo, một dự cảm bất an dâng lên trong lòng hắn.



"Là hắn!"



Ngay giấy tiếp theo, thị nữ quỳ xuống chỉ tay về phía Dư Hạnh, với vẻ mặt như thể "Ta đã dũng cảm lắm mới dám chỉ đích danh, phu nhân phải bảo vệ ta", và khi thấy Dư Hạnh nhìn về phía mình, cô ta sợ hãi rụt tay lại, diễn xuất thật hoàn hảo.



"Ta?" Chưa kịp để mọi người xung quanh tản ra tạo thành một khoảng trống, Dư Hạnh chủ động tách khỏi đám đông, khập khễnh đi lên phía trước. Vào thời điểm này, không ai còn để ý đến việc chào hỏi chủ nhân, mọi người đều bị dọa cho rối loạn, Dư Hạnh cũng được miễn lễ. Sự ngạc nhiên trong ánh mắt của hắn còn rõ ràng hơn cả sự tức giận: "Ngươi nói ta giết thầy thuốc Thôi?"



Phu nhân nhếch môi: "Thú vị lắm, tại sao lại nói là Tiểu Cận?"



Thị nữ khóc lóc: "Ban nãy ta thấy hắn lén lút đi dọc hành lang về chỗ ở của mình. Nếu hắn không giết người, sao lại còn lang thang ngoài này vào giờ khuya như vậy?"



"Con mắt nào của ngươi nhìn thấy?" Dư Hạnh rất tự tin, dường như hắn thực sự là một người vô tội bị kéo vào tình huống này, diễn xuất của hắn còn chuyên nghiệp hơn cả thị nữ: "Vậy sao giữa đêm ngươi không ngủ mà ra ngoài nhìn hành lang làm gì? Ngắm trăng à?"



Hắn hoàn toàn chắc chắn trên đường trở về mình không bị ai nhìn thấy.



Thị nữ này, hoặc là bị kẻ giết thầy thuốc Thôi xúi giục, hoặc là một quỷ vật chỉ muốn khuấy đục nước.



"Ta..." Nữ tỳ đỏ mặt: "Ta đi nhà vệ sinh."



“Vậy tại sao ngươi đi nhà vệ sinh thì được, còn ta thì không? Hơn nữa, ta vẫn luôn không rời khỏi phòng, đi ngủ từ rất sớm, ba người trong phòng ta cũng vậy. Ngươi có bằng chứng gì nói ta là kẻ giết người?” Dư Hạnh vào vai Tiểu Cận từng giữ một vị trí rất cao, chất vấn một lúc, lập tức lộ ra một phần dáng vẻ trong quá khứ của hắn.



“Khụ, khụ, khụ…” Phương thiếu gia không có nhiều sự hiện diện từ nãy đến giờ, bỗng dưng ho lên. Phu nhân lập tức vỗ lưng hắn ta, liên tục hỏi: “Làm sao vậy? Có phải bị cảm lạnh rồi không?”



Thiếu gia yếu ớt lắc đầu, nhìn về phía Dư Hạnh và nói: “A Thúy là thị nữ của ta, ta hiểu cô ấy, cô ấy không nói dối.”



Dư Hạnh: “…”



Thì ra là hắn ta giết thầy thuốc Thôi sao?



Thật không ngờ.



Nhưng nghĩ lại, giờ hắn đang là kẻ phản diện, là đồng minh với đại sư, nếu thiếu gia bị hại, vậy hắn ta đúng là kẻ thù của hắn. Chỉ có điều, không biết thầy thuốc Thôi đã làm gì khiến thiếu gia phẫn nộ đến vậy?



Hơn nữa, cái đầu bị chặt đứt gọn gàng như vậy, mà vị thiếu gia này còn sống, liệu có thể có sức mạnh như vậy không...



Vậy đúng là hắn ta giống như Lương Nhị Ny, có thiên phú đặc biệt, không ngạc nhiên khi hắn ta lại được đại sư chọn làm trung gian.



“Thiếu gia, mặc dù thị nữ của người không biết nói dối, nhưng cô ta có thể nhìn nhầm.” Dư Hạnh hoàn toàn bình tĩnh, nói với vẻ điềm đạm: “Nếu ta nhớ không nhầm, A Thúy có thị lực rất kém, hôm nay trong bữa ăn, chính cô ta đã nói mình không thể nhìn rõ nhiều thứ ở xa.”



“Hơn nữa, A Thúy không phải là thị nữ thiếp thân của người, chắc chắn người cũng không hiểu rõ cô ta đến mức đó.”



Phương thiếu gia nhìn Dư Hạnh một cách sâu xa, trong đôi mắt đen láy của hắn ta lóe lên ánh sáng quỷ quái.



“Còn nữa.” Dư Hạnh tiếp tục đưa ra một lý lẽ phản bác: “Ta bị thương vào ban ngày, chân ta hiện giờ không tiện di chuyển, mà chính thầy thuốc Thôi đã tận tay băng bó cho ta. Y đối xử với ta tốt như vậy, sao ta lại đi làm chuyện trái lương tâm, lấy oán báo ân chứ?”



“Chân ngươi bị thương à?” Cuối cùng đại sư cũng lên tiếng sau khi quan sát hồi lâu, gã vẫn giữ được bình tĩnh, mặc dù đã biết chuyện Dư Hạnh bị thương từ trước, giờ đây lại ra vẻ như thể mới biết: “Để ta xem thử.”



Dư Hạnh không do dự nhiều, kéo ống quần lên.



Trên chân hiện rõ những vết bầm tím, mới bị dập.



Đại sư nhìn lướt qua, từ từ nói: “Xét về mức độ nghiêm trọng, đúng là chân ngươi không tiện di chuyển, Tiểu Cận không thể làm được chuyện này trong tình trạng không tiện hành động, hắn sẽ không dám.”



Câu nói này như một phán quyết cuối cùng, Phương thiếu gia hạ mắt xuống, lại ho vài tiếng, không lên tiếng phản bác.



Thị nữ A Thúy vẫn quỳ ở đó, có vẻ hơi hoang mang.



Đại sư nhẹ nhàng nói: “Về phần thị nữ của thiếu gia… Có lẽ là đêm tối làm mờ mắt, oan uổng người tốt rồi.”



Phu nhân nở một nụ cười: “Đại sư nói có lý.”



Dù bà ta vẫn đang dìu Phương thiếu gia, nhưng ai cũng thấy rõ ràng bà ta đã chuẩn bị nghe theo đại sư.



Vì lão gia không có mặt, phu nhân là người có quyền quyết định. Và nếu bà ta đã ra quyết định thì không ai có thể thay đổi.



Sau đó, vì hung thủ không chịu thừa nhận, nên phải nhờ đại sư về tính toán lại. Những người còn lại tạm thời trở về phòng nghỉ ngơi, có chuyện gì thì sáng mai hãy nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận