Trò Chơi Suy Diễn

Chương 386: Địa ngục của Alice - Oán thi...

Đây là con đường bắt buộc phải đi tiếp, hai người không chút do dự mà bước lên. Sau khi lên đài, bọn họ mới phát hiện ra rằng lan can của đài quan sát được làm bằng thủy tỉnh phản chiếu lại ánh sáng mới khiến nó rực rỡ như vậy. Dân Cờ Bạc cảm thán: "Cấu trúc này thật sự quá trâu bò rồi. Diện tích thật của lâu đài cổ cũng chỉ bình thường, nhưng lại như bị biến thành một mê cung vậy."



"Ừm, rất phù hợp để giấu đạo cụ, vừa truy đuổi vừa chiến đấu cũng vậy." Dư Hạnh đặt hai tay lên lan can thủy tinh, thình lình lại ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt khiến hắn có cảm giác khó chịu. Lúc đầu thì mùi hương rất nhẹ, nhưng sau khi Dư Hạnh cảm nhận được, tập trung chú ý thì mùi hương càng ngày càng nồng.



Nó hơi hăng, trộn lẫn với mùi chất bảo quản, chất làm tươi và các hóa chất khác. Nhưng mà đối với Dư Hạnh thì thậm chí nó còn có chút quen thuộc



Khuôn mặt của hắn ẩn phía sau chiếc mặt nạ bỗng cau mày lại: "Anh có ngửi thấy mùi gì không?”



“Có cái gì sao?” Dân Cờ Bạc nghe thấy hắn phát hiện ra mùi lạ thì dừng lại một chút, thử ngửi xem: “Không có mùi gì cả.”



"Không, có đấy." Dư Hạnh thả lỏng lông mày và nhìn xung quanh.



Từ đài quan sát, hắn gần như không thể nhìn thấy rõ hình dáng của tất cả các tòa nhà xung quanh. Thần kinh của hắn bị mùi hương này xâm chiếm: "Đó là mùi của một lọ thuốc."



Hắn vừa dứt lời, một âm thanh cào cấu đột nhiên phát ra từ phía nhà bếp ở hành lang tầng ba phía bên phải đài quan sát.



Dân Cờ Bạc lập tức phản ứng, nhanh chóng ngồi xổm xuống, nấp mình ở phía sau hàng rào, nhìn qua khe hở trên hàng rào về phía nơi phát ra âm thanh. Kỳ thực, điều này không thể che giấu được bóng dáng của hắn ta, chẳng qua cũng không phải là hoàn toàn vô dụng.



Khi liếc nhìn người bạn đồng hành tạm thời của mình, hắn ta thấy phản ứng của Hạnh cũng không hề chậm hơn mình là bao. Hạnh đã trốn vào một góc của đài quan sát, nơi hắn ít bị nhìn thấy nhất ở cả hai bên trái và phải. Chỉ có duy nhất một đôi mắt phượng với phần đuôi cong lên lộ ra sau cái lỗ hình lưỡi liêm trên chiếc mặt nạ, phản chiếu ánh nắng vàng nhạt chói chang.



"Kẹt." Lại một tiếng cọ xát khó chịu khiến Dân Cờ Bạc chú ý trở lại. Lần này, hắn ta cũng ngửi thấy mùi thuốc mà Dư Hạnh nhắc đến và có ảo giác rằng mình đang ở trong phòng thí nghiệm hóa học. Tiếng cọ xát rất đầu đặn, giống như một mảnh kim loại cứng cào vào tường khi có thứ gì đó di chuyển tiến về phía trước. Dư Hạnh khó chịu che cổ họng lại. Khi ngửi thấy mùi này, hắn cơ bản đã biết được người đang đi ở hành lang tầng ba đối diện là kẻ quỷ quái nào.



Rất có thể chính là hắn ta.



Ý nghĩ vừa mới xuất hiện trong đầu, một bóng người to lớn chậm rãi bước ra từ trong bóng tối đối diện.



Toàn bộ tầng ba là một công trình kiến trúc hình vòng cung và đôi khi không có các bức tường dạng phẳng. Lúc này, những gì có thể thấy được trong đường viền của đài quan sát là một hành lang dài hình bán nguyệt, thường bị vách tường che lấp, chỉ để lại hàng rào cao bằng nửa người để thuận tiện cho du khách nhìn thấy nhà bấp ở tầng hai từ tầng ba phía trên. Có một thứ gì đó đi từ bóng tối ở sau bức tường đến một nơi được bao phủ trong ánh sáng mờ ảo. Quá trình này khá chấn động, khiến Dân Cờ Bạc phải lẩầm bẩm "chậc chậc"”, Dư Hạnh cũng nhướng mày.



Thứ đầu tiên hiện ra trong tầm mắt họ là một cái ống dày, không rõ màu sắc, bay lên không trung theo một góc hình bán nguyệt, ở ngoài rìa hơi cử động, giống như một sinh vật sống.



Bên ngoài ống thực chất được bao phủ bởi một lớp răng kim loại sắc nhọn. Như vậy tiếng ma sát chắc chắn là do răng kim loại này va chạm vào tường.



Sau đó, một thây ma to lớn, cao hơn hai mét mặc áo khoác trắng bước ra ngoài chỉ trong vài giây. Bộ dạng của nó cực kỳ xấu xí với tỷ lệ cơ thể không cân đối, bả vai nhô ra quá mức, tứ chi cực kỳ thô kệch, cơ bắp chằng chịt, nhiều mạch máu chỉ phát triển bên ngoài da. Nó không cần bước đi cũng có thể nhìn thấy sự chuyển động của mạch máu và gần trong cơ thể nó.



Những chiếc ống giống như kim loại mọc lên trên lưng con thây ma to lớn, khiến cơ thể vốn đã vạm vỡ của nó lại càng trở nên to lớn hơn.



Dư Hạnh ước tính rằng một trong những cánh tay của thây ma có thể to bằng thắt lưng của hắn, hoàn toàn khác hẳn với Kẻ gào khóc. Vừa nhìn đã thấy thây ma đầy uy lực, cực kỳ nguy hiểm và là thứ có thể đánh nát não người khác chỉ bằng một cú tát.



[Bạn đã phát hiện ra "Oán thi nhà nghiên cứu", giấy thông báo ma quỷ đã được cập nhật]



Oán thi nhà nghiên cứu... Dư Hạnh cong môi, suy đoán của hắn đã được xác nhận. Đây quả thực là con quỷ phù hợp với hắn. Chiếc áo khoác trắng kiểu cũ trên người thây ma to lớn chính là thứ mà những người trong viện nghiên cứu hay mặc lúc hắn bị nhốt ở trong lọ thủy tỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận