Trò Chơi Suy Diễn

Chương 43: Đưa âm (5)

Ngu Hạnh đã hiểu rõ.
Triệu Nho Nho đang nói cho hắn biết, nàng đã "mất một mạng" nhưng vẫn cứ sống động như thường. Sau khi bị trừ đi một mạng, nàng không còn bị cảm giác ngạt thở ép buộc nữa, vượt ngoài lẽ thường tình mà có được cơ hội đào đất thoát ra.
Người Suy Diễn quả nhiên đều có rất nhiều mạng.
Hơn nữa, sau khi mất đi một mạng, sẽ có một khoảng thời gian an toàn ngắn ngủi.
Nhưng loại "quà tặng" này không thể nào kéo dài mãi mãi... Không ai nói cho bọn họ biết, sau khi chết đi bao nhiêu lần thì sẽ an nghỉ vĩnh viễn.
"Cô nương cũng là kỳ nhân." Ngu Hạnh không chút biến sắc đi sát theo Triệu Nho Nho, sắc mặt lãnh đạm, vẫn tỏ ra khí chất ngang ngược của một tiêu đầu, "Trong người có gì không thoải mái không?"
"Không có." Triệu Nho Nho biết hắn đang hỏi sau khi chết có di chứng gì không, quả quyết lắc đầu, "Cũng có thể là tạm thời chưa có, ta vừa mới bộc phát ham muốn sinh tồn mãnh liệt, nói không chừng cảm giác đau tạm thời bị yếu đi rồi?"
"Ừm." Ngu Hạnh ngầm nghe thấy tiếng nước chảy, xem ra nguồn nước đã rất gần. Hắn liếc nhìn chiếc lục lạc nhỏ bị Triệu Nho Nho nắm chặt trong lòng bàn tay, "Trên ngọn núi này có không ít quỷ vật, chiếc chuông của cô nương dường như có tác dụng khắc chế nhất định đối với bọn chúng?"
"Ha ha, đây là chí bảo của tộc ta. Đại tư tế đem ta giao cho một Khuyển Thần không rõ lai lịch, vì không cho ta bỏ chạy còn dùng xích buộc lấy ta, ta tức chết đi được, trộm cái chí bảo thì đã sao?" Triệu Nho Nho cười lớn cởi mở, "Đáng đời!"
"..." Ngu Hạnh đại khái biết tại sao tộc Khuyển Thần kia nhất định phải truy bắt Triệu Nho Nho.
Hóa ra là bảo bối quan trọng bị trộm mất.
Triệu Nho Nho lại nói: "Nó xác thực có thể khắc chế linh thể, nhưng ở chỗ ta tác dụng không lớn, chỉ có thể nghe cái tiếng vang thôi, dù sao ta không phải tư tế, không có học qua những thuật pháp đó."
Thiết lập nhân vật của mỗi Người Suy Diễn có lẽ đều cân bằng về phương diện năng lực sinh tồn.
Giống như Ngu Hạnh, đối với người thì vô địch, nhưng gặp phải linh thể cũng chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào sát khí để tự vệ. Còn thân phận Thánh nữ của Triệu Nho Nho lại khắc chế quỷ hồn, bản thân lại là một tiểu cô nương tay trói gà không chặt.
Ngu Hạnh đang âm thầm suy nghĩ, liền nghe Triệu Nho Nho hỏi hắn:
"Công tử lại là làm nghề gì? Sao cũng một mình độc hành nơi rừng núi hoang vắng này?"
"Ta là một tiêu sư." Ngu Hạnh vẻ mặt vô cảm, "Vốn không phải độc hành, người dưới tay quá ngu ngốc, không nghe lời, lại tự cho mình là thông minh, giờ chẳng còn ai..."
Dùng lời lẽ phong phú để bêu xấu một lượt những thuộc hạ đã bỏ trốn, hắn mới nói: "Còn có mấy người trông coi hàng hóa đang ở nơi khác đợi, lát nữa ta muốn quay về hội họp với bọn họ."
Sau khi trao đổi thông tin sơ bộ, nguồn nước cũng tìm được.
Đây là một dòng suối nhỏ ẩn mình trong rừng cây rậm rạp, nước trong veo, sâu chừng nửa mét. Triệu Nho Nho cẩn thận quan sát bốn phía một lượt, xác định xung quanh không có thêm thứ gì quái dị, liền không thể chờ đợi được mà nhảy tót xuống nước, chậm rãi thở ra một hơi.
Bùn đất trên người thuận theo dòng nước trôi đi, nàng không chút giữ hình tượng mà vùi mình vào trong dòng suối.
Ngu Hạnh nhặt một ít cành cây khô ở xung quanh, dùng phương pháp đánh lửa thô sơ nhóm một đống lửa, lại dùng nhánh cây dài hơn một chút làm giá phơi đồ.
Hắn lấy quần áo trong bọc ra, thuận tiện cũng cởi bộ đồ bẩn đã mặc mấy ngày trong kịch bản trên người xuống, dự định nhân tiện giặt sạch, dùng lửa hong khô.
Dù sao quần áo dự phòng của hắn đã cho đi rồi, tiếp theo trước khi tìm được trấn Phong Đầu, hắn chỉ có bộ quần áo này để mặc.
Hắn cởi chiếc áo ngoài bị thiếu một đoạn vạt áo, lại cởi dây buộc áo trong, để trần nửa người trên ngồi xổm bên bờ suối giặt quần áo. Khóe mắt hắn thoáng nhìn thấy ánh mắt Triệu Nho Nho không ngừng liếc về phía mình, điểm rơi của ánh mắt tinh chuẩn kiên định cố định tại lồng ngực hắn.
Ngu Hạnh: "..."
Xem ra, bất kể Triệu Nho Nho có đang che giấu thực lực hay không, bản thân có năng lực gì đi nữa, thì tối thiểu về mặt tính cách, nàng một chút cũng không thay đổi.
Đợi hắn giặt xong quần áo phơi lên giá, Triệu Nho Nho vẫn còn nấn ná dưới nước, ánh mắt di chuyển theo hắn.
Dưới ánh lửa bập bùng chiếu rọi, Ngu Hạnh quay đầu lại: "Cô nương, thu liễm một chút."
Bị vạch trần thẳng thắn, "Xoạt" một tiếng, Triệu Nho Nho bật người đứng thẳng dậy, quần áo bẩn ướt sũng dính sát vào người nàng, làm lộ ra đường cong yểu điệu.
"Khụ khụ, công tử, ta muốn thay quần áo." Triệu Nho Nho cũng đang chờ Ngu Hạnh dùng xong dòng suối, quần áo dính đầy bùn trên người nàng, giặt cũng không sạch được, hơn nữa muốn đổi quần áo mới, nàng luôn cần phải cởi bộ đồ cũ ra trước.
Ngu Hạnh nghe vậy, thản nhiên đứng tại chỗ, thân hình cao lớn một nửa được chiếu rọi bởi ánh lửa đỏ rực, một nửa hòa vào bóng tối lờ mờ của màn đêm, tạo cảm giác áp bức mười phần.
"..."
"Công tử sẽ không thừa dịp người ta gặp khó khăn chứ?" Triệu Nho Nho thấp giọng nhắc nhở, mau quay đi, mau quay đi đi.
"Không chắc." Ngu Hạnh chợt cười, "Nếu xét theo nghề nghiệp, ta không phải quân tử gì, càng thích hợp làm một kẻ lưu manh hơn. Với lại ơn cứu mạng, cô nương không định lấy thân báo đáp sao?"
Triệu Nho Nho: "..."
Nàng quá sợ hãi.
Lòng trả thù của Ngu Hạnh thật nặng!
Dọa tiểu cô nương một chút, Ngu Hạnh thấy hài lòng, tùy ý đáp: "Vốn dĩ cũng chẳng nhìn thấy gì."
Quần áo của hắn vừa rồi đặt ngay bên bờ, hắn quay người đưa lưng về phía dòng suối, một bên sưởi ấm một bên nói: "Cô nương mặc chắc chắn sẽ rộng, tạm chấp nhận một chút."
Kia nào chỉ là rộng, vạt áo của trang phục cổ đại vốn đã dài, e rằng chỉ một chiếc áo của hắn thôi cũng đủ cho Triệu Nho Nho mặc thành váy dài đến gối.
Triệu Nho Nho chẳng ngại điều này, lúc nàng đào đất đi lên còn nghĩ đến tương lai bi thảm phải làm dã nhân toàn thân lấm lem bùn đất, không ngờ vận may bùng nổ, còn có Ngu Hạnh cung cấp vật tư hỗ trợ cho nàng.
Đợi đến lúc mặc quần áo lên người, nàng mới phát hiện vấn đề.
Áo thì giống váy, còn quần thì mặc không vừa.
Sau một hồi do dự ngắn ngủi, nàng đành phải xé đi phần ống quần thừa, còn làm một cái thắt lưng, hung hăng buộc chặt quần lại.
Sau một hồi vật lộn, cuối cùng nàng cũng nhẹ nhàng khoan khoái mà lên bờ, đi đến bên đống lửa ấm áp dễ chịu, hỏi ra một vấn đề đáng lẽ phải hỏi từ sớm: "Sáng như vậy, lỡ như tộc nhân của ta nhìn thấy đuổi tới thì làm sao bây giờ?"
Ngu Hạnh nói: "Ngươi đưa chuông cho ta, ta thay ngươi xử lý gọn toàn bộ tộc nhân đuổi theo."
Triệu Nho Nho: "...Nghe không giống cách sống của tiêu sư, giống thổ phỉ hơn. Khoan đã, chuông không thể đưa cho ngươi! Đưa cho ngươi rồi ta làm sao sống sót trong núi đây!"
Ngu Hạnh nhún vai, khoác chiếc áo trong đã hong khô lên người, mượn bóng đêm che lấp rồi lại đi ra bờ suối cởi quần giặt giũ.
Hắn nói: "Nếu không muốn đưa chuông cho ta, vậy thì lát nữa cùng ta quay về, sau đó đi cùng đội ngũ của ta đến trấn Phong Đầu."
Hợp lý tổ đội — đây mới là mục đích của hắn.
Tiêu đầu để mắt đến chiếc chuông của Thánh nữ, ý đồ giao dịch, bị từ chối, thế là nảy sinh ý định muốn đồng hành cùng Thánh nữ, lúc này mới phù hợp với logic nhân vật.
Nếu hắn trực tiếp mời Thánh nữ đi cùng, ngược lại không phù hợp với tính cách của nhân vật tiêu đầu này.
"Nếu ta không chịu thì sao?" Triệu Nho Nho tò mò.
"Chuông và người, ngươi nhất định phải cho ta một cái, ngươi có thể tự mình chọn. Nếu không, ngươi đoán ta sẽ làm gì ngươi?" Ngu Hạnh hừ cười, "Nói không chừng còn khiến ngươi chán ghét hơn cả tộc nhân của ngươi."
Triệu Nho Nho cuối cùng không nhịn được nói: "Ngươi quả nhiên chính là thổ phỉ mà!"
...
Chờ cả hai thu dọn xong xuôi, Ngu Hạnh dập tắt đống lửa, bắt đầu đi trở về.
Con ngựa của hắn bị hắn buộc cạnh mộ của nữ quỷ, nơi đó là lãnh địa của nữ quỷ, trong thời gian ngắn sẽ không có quỷ vật thứ hai nào mò tới, xem như một trong những nơi an toàn nhất.
Đi đường cũ lấy lại ngựa, Ngu Hạnh liền dự định quay về con đường nhỏ nơi để hàng hóa.
May mắn là, trên đường đi đều không xuất hiện bóng dáng nào khả nghi là tộc nhân của Khuyển Thần tộc.
Hắn thấy Triệu Nho Nho không có giày mang, liền để Triệu Nho Nho ngồi trên ngựa, còn hắn dắt dây cương.
"Ngươi ~ gánh gồng ~ ta ~ dắt ngựa ~" Thánh nữ trên ngựa nhỏ giọng ngân nga.
"..." Ngu Hạnh cố nhịn.
Hai người một ngựa xuyên qua khu rừng quen thuộc, bỗng nhiên, Triệu Nho Nho phát ra một tiếng kinh hô.
Cùng lúc đó, một giọt chất lỏng sền sệt cũng rơi xuống bộ quần áo Ngu Hạnh vừa tốn công giặt sạch.
Bước chân hắn dừng lại, sắc mặt khó coi ngẩng đầu nhìn lên.
Một gương mặt người đầy hoảng sợ, treo trên cành cây đại thụ cách hắn mấy mét phía trên, miệng há to hết cỡ, hai mắt đã không cánh mà bay.
Đó là tên thuộc hạ xui xẻo trong đội ngũ của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận