Trò Chơi Suy Diễn

Chương 134: Bà ta sẽ giết tôi mất! (1)

Dĩ nhiên, bất luận là York giả quỷ đứng đây rồi Martha thật xuất hiện hay Martha giả quỷ đứng đây rồi York thật xuất hiện, hai khả năng này đầu gần như có xác suất bằng không.



Nếu Martha và York thật sự muốn tìm hắn, bọn họ sẽ không hành động riêng lẻ, để quỷ lợi dụng sơ hở mà không nhận ra.



Vì vậy, một khả năng lớn hơn đã xuất hiện.



Dư Hạnh từ từ cúi xuống, nhìn ra ngoài qua khe cửa. Ánh đèn hành lang vẫn còn sáng, bên ngoài khe cửa chỉ có một đôi dép lê.



Chỉ có một đôi.



Đôi dép màu nâu đậm, mũi dép hướng về phía mắt Dư Hạnh, gần sát cánh cửa. Hoàn toàn có thể tưởng tượng được, người bên ngoài hiện tại gần như dán sát cả người lên cửa, chỉ cần mở cửa ra, cơ hồ sẽ là mặt đối mặt với Dư Hạnh.



Giọng của Martha vẫn vang lên: "Anh Roy, anh không ngủ nướng đấy chứ, dậy nhanh đi nào!"



Dậy nhanh đi, anh Roy.



Anh ở trong đó phải không? ROy.



Dư Hạnh đứng thẳng lên, có nhận thức mới đối với sự kiên nhẫn của ông Brown — ông Brown đã đứng ngoài cửa phòng hắn ba tiếng đồng hồ! Quả là bần bỉ và khiến người ta không ngờ tới mà.



Giọng giả giống giọng của York và Martha như đúc, giống đến mức hắn không nhận ra được, vậy nên, một trong những khả năng là ông Brown đang giả giọng người khác.



Dư Hạnh suy nghĩ cẩn thận về việc ông Brown có phải là người hay không, nhưng trước đó, hắn tưởng tượng cảnh một người đàn ông trung niên sử dụng giọng loli gọi hắn là anh Roy... Ây da. Ừm, vẫn nên mở cửa thôi, mở cửa là hắn sẽ biết câu trả lời ngay.



Ba tiếng đồng hồ đã qua, hắn lại cảm thấy mở cửa không chắc đã phải chất.



Bởi vì ông Brown chỉ có một nhưng có đến ba suy diễn giả, ông Brown không thể nhắm vào hắn ngay từ đầu mà không cho hai người còn lại chút áp lực nào được, điều đó quá vô lý.



Cho nên, hắn nghiêng về việc sau khi mở cửa, hoặc là có trận chiến, hoặc là có tình tiết.



"Roy?”



Dư Hạnh đáp lời: "Tôi đây." "York" bên ngoài thở phào nhẹ nhõm: "Tưởng là cậu gặp chuyện gì rồi đấy, ra ngoài mau đi, chúng ta phải hành động rồi."



"Martha”" cũng nói: "Anh Roy! Anh không sao thì thật là tốt quát" Được lắm, tính hình tượng càng mạnh hơn rồi.



Dư Hạnh cầm lấy cây gậy baton khảm bạc, mở cửa, đồng thời hơi lùi lại một bước.



Bên ngoài, một bóng người cường tráng cao khoảng 1m8 đứng sừng sững trước mắt. Do ngược sáng, Dư Hạnh phải nheo mắt mới nhìn rõ hình dáng người này.



Một mét tám không phải quá cao, sở dĩ dùng cường tráng để hình dung là vì tên này... Quá vạm vỡ. Khuôn mặt sa sút tinh thần hiện đầy sự đau khổ, không vừa ý, điên cuồng, dưới bộ đồ ngủ toàn thân ông ta như phồng lên, vóc dáng to lớn đến đáng sợ.



"Ông Brown." Dư Hạnh bình tĩnh lên tiếng chào.



"Cậu là ai!" Ông Brown dùng giọng loli của Martha hét lên: "Sao cậu lại ở nhà tôi!"



Dư Hạnh: "..."



Hình ảnh này quả thật rất rùng rợn, mức độ ô nhiễm tỉnh thần rất lớn. Ông Brown thấy hắn không nói gì, giận dữ lao tới, giọng cũng biến lại thành giọng nam khàn khàn lúc 8 giờ: "Tôi biết ngay là có người lạ vào nhà mà! Cậu đi mau, mau rời khỏi nhà tôi! Nếu không, vợ tôi sẽ... Vợ tôi sẽ..."



Tên to con túm lấy cổ áo ngủ của Dư Hạnh, lôi Dư Hạnh ra khỏi phòng, ném lên trên hành lang.



Dù là vì muốn thoát khỏi vị trí bị kiềm chế kia nên hắn mới để ông Brown ném mình đi, nhưng Dư Hạnh sờ chỗ đau đớn do bị nện xuống, vẫn ghi một món nợ cho ông Brown. Hắn hỏi: "Vợ ông sẽ thế nào?" Chẳng lẽ ông Brown còn có lương tri, không muốn hại người nên mới bị bà Brown nhốt trong phòng không cho ra ngoài sao?



"Vợ tôi nhất định sẽ giết tôi!" Ong Brown gào lên: "Bà ta là một kẻ tâm thần, thấy cậu, bà ta chắc chắn sẽ vu oan cho tôi chơi bời lêu lổng. Bà ta sẽ giết tôi mất!"



Dư Hạnh: À, là tôi nghĩ nhiều rồi.



Nhưng chơi bời lêu lổng là cái quái gì? Ông Brown thoạt trông điên điên khùng khùng. Ông ta có thể đứng yên lặng ba tiếng đồng hồ, phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy hắn lại như một thùng thuốc nổ sắp nổ tung. Hắn tranh thủ hỏi: "Vợ ông là kẻ tâm thần sao?"



Không biết có phải trùng hợp hay không, khi hắn vừa nói xong, đèn hành lang chớp chớp hai lần.



"Cậu chửi bà ta! Bà ta nghe thấy rồi!" Ông Brown đột nhiên run lên một chút, hai mắt ngập trong sự sợ hãi: "À không, là tôi chửi bà ta trước. Tôi tiêu rồi, tôi tiêu rồi, bà ta nhất định sẽ giết tôi... "



Dư Hạnh: Không thể giao tiếp nổi.



"Bà ta nghe thấy rồi... Bà ta nghe thấy rồi..." Ông Brown tiếp tục thì thào, trong tiếng thì thào của ông ta, đèn hành lang phát ra tiếng xèo xèo rồi tắt ngúm.



Xung quanh chìm vào bóng tối giống như căn phòng của Dư Hạnh.



Dư Hạnh đứng trong bóng tối, muốn xem ông Brown còn có thể điên đến mức nào. Run rẩy một lúc lâu, ông Brown lại lão đến chỗ hắn: "Tôi phải giết cậu trước khi bị bà ta nhìn thấy. Và cả con quỷ nhỏ Susan kia nữa, nó cũng không thể thấy cậu, nó sẽ tố cáo tôi mất! Tôi giết cậu thì sẽ không bị hiểu lầm nữa, hì hì hì..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận