Trò Chơi Suy Diễn

Chương 622: Yểm Mộng (3) – Nhập hồn (2)

Nhưng bây giờ thì sao?



Ngay lập tức Dư Hạnh đoán được rằng dường như Chu Tuyết đã gặp phải một tình huống nguy hiểm.



Chờ một lúc nữa là sẽ đến thời điểm thảo luận về thiết kế tạo hình của Quỷ Tân Nương và đó sẽ là cơ hội tốt để lấy thêm thông tin. Nhưng Dư Hạnh lại không hề vội vã. Khi hắn vừa ngửi thấy mùi thức ăn ở trước mặt Chu Tuyết thì bụng hắn cũng reo lên một tiếng nhỏ.



"Tôi sẽ đi mua đồ ăn trước. Chúng ta sẽ vừa ăn vừa trò chuyện."



Làm gì thì làm nhưng tuyệt đối không được uỷ khuất chính mình khiến mình đói bụng. Dư Hạnh nói câu đó chỉ là phép lịch sự tối thiểu mà thôi.



Chu Tuyết gật đầu rồi nhìn theo hình bóng Dư Hạnh rời đi. Cô ấy cắn một miếng thịt gà kèm cơm trắng. Hương vị thơm ngon tan chảy trên đầu lưỡi nhưng lại không thể làm tan chảy sự mệt mỏi cùng với tử khí ẩn giữa giữa hai hàng lông mày của cô ấy.



Năm phút sau, Dư Hạnh trở lại với một đĩa đồ ăn. Hắn đã mua một tô cơm trộn. Trước tiên hắn cúi đầu ăn một miếng rồi nuốt xuống trước khi hỏi: "Cô đã có yêu cầu mới cho bản thiết kế của Quỷ Tân Nương phải không?"



Chu Tuyết nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Dư Hạnh rồi cô ấy nhẹ nhàng gật đầu và nói: "Ngày hôm qua, tôi đã có một ý tưởng mới."



Cô ấy lấy ra điện thoại và mở ra một bức hình trong album.



Đó là một bản phác thảo đơn giản. Trong ngành công nghệ phát triển game thì Chu Tuyết không lạ lẫm đối với việc thiết kế nhân vật. Mặc dù cô ấy vẽ rất đơn giản và so với Dư Hạnh thì cô ấy như là một học sinh tiểu học đứng trước một sinh viên đại học nhưng ít nhất tất cả các trọng điểm thiết kế đều được Chu Tuyết thể hiện rõ ràng.



Dư Hạnh nhận điện thoại của Chu Tuyết rồi xem kỹ.



Trong bản thiết kế lấy phông nền là màu đen. Nhân vật chính là một người phụ nữ mặc váy đỏ hoặc nói cách khác đó là một nữ quỷ đang lơ lửng trong không trung. Đôi chân mang giày vải màu đỏ.



Người phụ nữ có vẻ ngoài đoan trang. Khi đứng thì lưng thẳng tắp, hai tay gấp chéo đặt trước bụng, tóc búi cao và mặc trên mình bộ váy tân nương màu đỏ. Người phụ nữ trùm một chiếc khăn hỉ màu đỏ che nửa khuôn mặt. Cách tạo hình này khiến người xem như có cảm giác bỗng nhiên có một cơn gió không biết từ đâu thổi nhẹ khiến người ta có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt của nữ quỷ.



Nữ quỷ có nước da trắng bệch. Đôi môi được tô màu son đỏ rực hơi hé mở. Hai dòng nước mắt chảy dài bị che khuất bởi chiếc khăn hỉ lăn dài trên khuôn mặt rồi rơi xuống đất tạo thành một bông hoa máu.



Dư Hạnh liếc mắt nhìn qua chi tiết rồi nhíu mày hỏi: "Ở bản thiết kế này có điều gì khác biệt sao với bản thiết kế cũ? Tôi chỉ thấy kiểu quần áo bị thay đổi một chút. Nhưng điều đó có cần thiết không?"



Chu Tuyết mím môi: "Có. Đây mới là bộ quần áo cưới mà Quỷ Tân Nương mặc trên người."



Câu trả lời của cô ấy khiến người nghe không hiểu gì. Nhưng nếu nghe kỹ thì sẽ nhận thấy trong câu trả lời đó có một loại kiên trì mơ hồ.



Như thể. . . Chu Tuyết biết được hình dáng của Quỷ Tân Nương trông như thế nào.



Dư Hạnh trả điện thoạt lại cho cô ấy rồi chống cằm hỏi: "Đây có phải lần sửa đổi cuối cùng không? Chiều nay tôi sẽ bắt đầu vẽ nên nếu cô lại có yêu cầu mới thì tôi có thể sẽ trở nên vô cùng cáu kỉnh."



Khi nói xong câu này Dư Hạnh nhìn thấy con người của Chu Tuyết co lại một chút.



"Như vậy. . . Cậu có thể thiết kế một nhân vật khác trước không?" Dư Hạnh không hề ngạc nhiên khi chỉ mấy giây sau cô ấy đã cân nhắc mở miệng.



Dư Hạnh thăm dò: "Vậy tôi sẽ vẽ Quỷ Tân Lang trước nhé?"



"Hả. . . Quỷ Tân Lang không phải là nên vẽ sau Quỷ Tân Nương sao ?" Chu Tuyết dường như không ngờ Dư Hạnh lại chuyển mục tiêu sang Quỷ Tân Lang khi cô ấy chỉ mới vừa thuyết phục.



Dư Hạnh hiểu rõ trong lòng.



Hắn ăn một miếng cơm. Dư Hạnh cũng không phản ứng về việc có nên tiếp tục vẽ Quỷ Tân Lang trước hay không mà thay vào đó hắn chỉ vào điện thoại của Chu Tuyết: "Cô thử nhìn lại xem bản thảo thiết kế này có cảm thấy thiếu điều gì đó không?"



Trên khuôn mặt của Chu Tuyết hiện lên một chút bối rồi: "Đúng rồi. Tôi luôn cảm thấy thiếu một cái gì đó. . . Nhưng tôi không thể. . . Không thể nghĩ ra."



Chu Tuyết ngập ngừng trả lời như là một lí do từ chối tạm thời cho việc cô ấy chưa muốn sửa đổi bản phác thảo Quỷ Tân Nương.



Dư Hạnh đoán Chu Tuyết muốn nói điều gì đó không phải là không thể nghĩ ra mà là không thể nhớ ra.



Người này có thể có mối liên kết rối rắm với Lưu Tuyết từ trước. Chỉ cần căn cứ vào khuôn mặt giống với hình ảnh còn lại của Lưu Tuyết trong lễ tang thì cũng đủ Dư Hạnh hiểu rõ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận