Trò Chơi Suy Diễn

Chương 427: Địa Ngục Của Alice - Người t...

Ngoại trừ vết máu trên quần áo, giữa họ dường như chẳng có gì xảy ra cả, như thể những vết thương vừa rồi chỉ là ảo giác.



Dư Hạnh khẽ cười.



Hắn chạm vào phần bụng lành lặn hoàn hảo của mình, với giọng điệu trêu chọc, hắn hỏi: "Có bất ngờ không? Có ngạc nhiên không?”



Bất ngờ, ngạc nhiên.



Và còn muốn chạy trốn nữa. Người trong gương không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, chỉ nhận thức rõ được một chuyện, hình như người trước mặt này có khả năng tự chữa lành vô hạn, hoàn toàn khắc chế được đòn tấn công "song diện" của nó!



Phải làm sao đây, có thể giả vờ như chưa có gì xảy ra không?



Dư Hạnh cảm nhận được sức hút kéo hắn lại gần cái gương đã biến mất, cùng lúc thấy người trong gương từ từ lùi lại rồi bị hắn lên tiếng gọi: "Mày định đi à?"



Bạn Tốt: "..." Không đi thì làm gì nữa?



"Tự hủy hoại bản thân chỉ là hành động giết chóc đơn thuần, thứ mày muốn không chỉ có thế, đúng không?" Dư Hạnh nhướn mày: "Không muốn thử kéo tao vào trong gương và đổi chỗ với mày à?" Hắn đưa tay ra, đầu ngón tay gần như chạm vào mặt gương.



Nhưng ngón tay đó thật gần... Gần đến mức chỉ cần kéo một cái, nó có thể hoán đổi thành công rồi.



Tuy người sống này có năng lực tự phục hồi mạnh, nhưng cũng không thể chống lại loại tấn công không gây thương tích này, đúng không? Hơn nữa, nếu người này bị kéo vào trong gương, thì nó có thể thoát ra ngoài, người này sống hay chết sẽ không còn liên quan đến nó nữa nồi, phải không?



Do dự một chút, Bạn Tốt không lùi lại nữa, mà tiến gần về phía Dư Hạnh, đưa tay chạm vào ngón tay của hắn. Ngay khi sắp chạm vào, Dư Hạnh thốt lên một tiếng "ồ", và bình thản rút tay trước ánh mắt tức giận của Bạn Tốt: "Hiểu rồi, có vẻ như tao không đoán sai, quả nhiên mục đích cuối cùng của mày là kéo người vào gương, chắc đầy cũng là một trong những chiêu thức tấn công của mày nhỉ."



[Phương thức tấn công/Năng lực đặc biệt: 1. Song sinh song tử, khi Bạn Tốt trong gương bị thương, cơ thể ngoài gương của bạn cũng sẽ bị thương tương tự. 2. Thay hồn, cuối cùng Bạn Tốt sẽ kéo một người thay thế mình, như vậy nó sẽ được giải thoát hoàn toàn và thay thế người còn sống.]



[Thông báo tiến độ: 60%.]



Chỉ là một cú lừa.



Mánh khóe này không chỉ giúp Dư Hạnh xác định triệt để phương thức tấn công của [Bạn Tốt], mà còn khiến [Bạn Tốt] hoàn toàn sụp đổ, nó gào khóc một tiếng rồi biến mất khỏi gương.



Ngay lập tức, mặt gương trở nên mờ mịt, sau hai ba giây, lại hiện lên ảnh ngược của Dư Hạnh lần nữa.



Tuy nhiên, lần này đã trở lại thành hình ảnh bình thường. Cùng lúc đó, Dư Hạnh cảm thấy không khí xung quanh rung lên, như thể gợn sóng vô hình đang lan ra, trong lúc mơ hồ, nơi hắn đứng dường như đã kết nối với các không gian khác, phục hồi lại bầu không khí vốn có. “Thảo nào [Bạn Tốt] kêu lớn tiếng thế mà Tăng Lai cũng không đến xem, hóa ra khi [Bạn Tốt] xuất hiện còn tạo ra kết giới sao?” Hắn không cảm thấy mình hành xử không đúng, suy nghĩ một lúc, chỉ cảm thấy hài lòng với thu hoạch lần này.



Ngay lúc đó, hắn rời khỏi phòng với tâm trạng rất tốt, đúng lúc Tăng Lai cũng vừa ra khỏi phòng thứ hai.



Hai người nhìn nhau một giây, Tăng Lai còn cầm theo một que diêm đang phát sáng. Ban đầu hắn ta định tiếp tục tìm kiếm phòng thứ ba, vừa nhìn xuống đã thấy vết máu lớn trên áo của Dư Hạnh.



Tăng Lai chợt giật mình: "Anh bị sao vậy!"



Dư Hạnh trả lời ngắn gọn: "Gặp phải [Bạn Tốt], nhưng không sao đầu, nó đã rời đi rồi, máu không phải của tôi." Dù máu thực sự là của hắn, nhưng hắn không thể nói như vậy, nếu không sẽ không thể giải thích các vết thương đã đi đâu rồi.



Hắn tin rằng, một tay cờ bạc dày dạn kinh nghiệm như Tăng Lai, chắc chắn sẽ tự tưởng tượng ra một câu chuyện hợp lý về một tế phẩm có thể ngăn chặn vết thương và tự động chảy máu ra ngoài.



Quả nhiên Tăng Lai thở phào nhẹ nhõm khi nghe vậy, nhìn về phía chiếc gương sau lưng Dư Hạnh một lần nữa, rồi hỏi: “Nó đã đi rồi sao? Sẽ quay lại chứ?”



Dư Hạnh nở một nụ cười vô hại: “Tôi đoán nó sẽ không muốn lại gần chúng ta trong thời gian ngắn.”



Tăng Lai cảm thấy nụ cười của hắn hơi kỳ lạ, không khỏi nghĩ đến một số chuyện không hay. Hắn ta cẩn thận lùi lại hai bước: “Anh thực sự là Dư Hạnh, không phải quỷ đúng không?”



Dư Hạnh nhướng mày, có khi nào Tăng Lai đang nghĩ hắn đã bị [Bạn Tốt] thay thế không?



Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể tóm tắt lại sự việc sau khi gặp [Bạn Tốt], đương nhiên phải thay đổi khá nhiều chỉ tiết và hoàn toàn không đề cập đến việc bản thân bị thương.



“Chính là như vậy, nó có thể làm hại người khác bằng cách tự làm tổn thương chính mình, nhưng nó thấy tôi có tế phẩm bảo vệ, biết tôi tạm thời không chết được, thế là đi mất luôn.”



Tăng Lai nghi ngờ nhìn hắn: “Quần lót của Khúc Hàm Thanh màu gì? Không được nghĩ quá lâu, trả lời nhanh đi!"



“..“ Dư Hạnh đáp: “Nếu cô ấy nghe thấy câu hỏi này, anh sẽ gặp rắc rối lớn đấy.”



Lúc này Tăng Lai mới thở phào nhẹ nhõm: “Chà, xem ra chưa bị đổi thật này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận