Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 94: Tức giận (2)

Một tòa thành cổ đổ nát, bên ngoài là một dải đất có màu đỏ sậm, giống như đã bị máu tươi nhuộm đỏ. Dải đất đỏ sậm này không hề có bất kỳ đồ vật che chắn nào, chỉ có một kiến trúc duy nhất là toà thành cổ đổ nát vừa nãy.
Bóng mười người xuất hiện ở các vị trí khác nhau trên mặt đất.
Đặc điểm chính của bản đồ chiến trường cổ là không có vật dụng che chắn, chỉ liếc mắt một cái đã có thể thấy rõ vị trí phân bố của địch và ta.
Trịnh Bách Long quét mắt quan sát rồi đánh dấu một vài vị trí ở trong bản đồ, sau đó bình tĩnh ra chỉ thị trong kênh truyền âm của đội: “Ván này không được cho bọn họ bất kỳ cơ hội nào, năm người chúng ta mau đến điểm A tập hợp, lập tức hành động!”
“Được.”
Trình Tử Hào đeo cung tiễn, xách một thanh đao, nhanh chóng chạy như bay đến điểm A.
Trịnh Bách Long và những người khác cũng tụ họp ở điểm A, vị trí này là nơi thích hợp nhất để bảo vệ Trình Tử Hào, không để đám người Hứa Cảnh Minh có bất kỳ cơ hội đánh lén nào.
Hứa Cảnh Minh cũng trông thấy một màn này từ đằng xa.
“Bọn họ vô cùng cẩn thận, biết rõ thực lực của mình đang chiếm ưu thế, cho nên hành động tập thể năm người, không cho chúng ta cơ hội đánh lẻ.”
Hứa Cảnh Minh quan sát tình hình: “Đúng là tính cách thận trọng của Trịnh Bách Long.”
“Sư huynh, chúng ta phải làm sao?”
Đới Hiểu Thanh hỏi.
“Miểu Miểu, em và chị Khổng, Tiểu Tằng trèo lên tường thành phía sau, trốn thật xa trước đi, anh và Hiểu Thanh sẽ đánh chính diện.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Phải đánh chính diện thì mới có cơ hội chiến thắng.”
“Nếu em và sư huynh tách ra thì sẽ bị Thần tiễn thủ giết chết, chi bằng liên thủ rồi liều chết đánh chính diện thì may ra có hy vọng.”
Đới Hiểu Thanh gật đầu.
“Hành động.”
Hứa Cảnh Minh ra lệnh.
“Được.”
“Chúng ta nhanh chóng rút lui, đừng ảnh hưởng hai người bọn họ.”
Ba người Lê Miểu Miểu, chị Khổng, Tiểu Tằng đang ở khu vực khác nhau trong bản đồ chiến trường cổ, bọn họ lúc này đều đi về phía tường thành đổ nát.
Hứa Cảnh Minh tay cầm hai khiên, Đới Hiểu Thanh tay cầm song đao, hai người lao thẳng đến đội năm người mà đối phương đã tập hợp.
Trong lúc đi giết, hai người dĩ nhiên sẽ tụ lại, Hứa Cảnh Minh xông lên trước, Đới Hiểu Thanh trốn ở phía sau.
“Bọn họ thật sự tấn công trong tuyệt vọng rồi.”
Trịnh Bách Long nhìn thấy cảnh tượng này, hắn khẽ cười châm biếm.
“Nếu không xông đến khoảng cách gần, thì chỉ có thể bị Thần Tiễn Thủ bắn chết từng người.”
Lôi Văn Khánh cười nói.
“Chúng ta sẽ tiếp cận tường thành, mục tiêu đầu tiên của chúng ta là Lê Miểu Miểu, đồng thời không thể để Hứa Cảnh Minh, Đới Hiểu Thanh yên tâm chém giết.”
Trịnh Bách Long hạ lệnh, đội năm người nhanh chóng đến gần tường thành, hơn nữa còn nhằm vào Lê Miểu Miểu.
“Trịnh Bách Long, anh còn mặt mũi không thế?”
Đới Hiểu Thanh lao tới, phẫn nộ lên tiếng: “Năm đánh hai, còn đáng khinh như vậy?”
“Tiểu cô nương, đây gọi là chiến lược.”
Trịnh Bách Long không hề để tâm, hắn đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, cũng sớm quen thuộc với mọi lời nói rác rưởi, gây ảnh hưởng tâm lý chiến đấu của đối thủ trong những giải thi đấu năm đó rồi.
Thịch! Thịch!
Trong mắt Hứa Cảnh Minh lóe lên sự sắc bén, hắn đột nhiên ném hai khiên sang một bên, vừa chạy như bay vừa rút hai khúc cán thương sau lưng.
“Dùng tốc độ nhanh nhất để xông tới.”
Hứa Cảnh Minh nhìn chằm chằm Thần Tiễn Thủ đổi đội đối thủ: “Năm người bọn họ cùng nhau hành động, tốc độ không nhanh bằng chúng ta.”
“Được, sư huynh.”
Đới Hiểu Thanh gật đầu. Lấy tốc độ nhanh nhất xông qua, chém giết chính diện!
“Cậu xem, Hứa Cảnh Minh đã ném hết vật nặng rồi.”
Trịnh Bách Long nói: “Còn chưa giao đấu, đối phương đã mất đi song khiên, đây gọi là chiến lược.”
“Bọn họ nhanh quá.”
Trình Tử Hào hơi hoảng, nói: “Sắp đuổi tới rồi.”
Trịnh Bách Long nhìn Trình Tử Hào, nếu không phải ông chủ chỉ là người chơi cấp Ngân Nguyệt này, hai người Hứa Cảnh Minh làm sao có thể đuổi tới nhanh như vậy được.
“Có thể ra tay rồi!”
Trịnh Bách Long bình tĩnh nói.
“Vâng, đội trưởng.”
Đáy mắt Đằng Á, Lôi Văn Khánh hiện lên sự hưng phấn bừng bừng, bắt đầu thu hoạch thôi!
….
….
Hứa Cảnh Minh cầm ngân thương trong tay, dùng toàn lực chạy như bay về phía trước. Hắn nhìn chằm chằm vào năm người của đội đối thủ bằng ánh mắt gắt gao, đặc biệt là Thần Tiễn Thủ ‘Đằng Á’.
“Mũi tên của Thần Tiễn Thủ tuy rằng có thể vượt qua tốc độ âm thanh, nhưng nếu nằm trong phạm vi hai mươi mét thì mình hoàn toàn có thể tránh được.”
Hứa Cảnh Mình rất tự tin với phản xạ cơ thể của mình. Thực ra, uy hiếp lớn nhất của Thần Tiễn Thủ chính là khi phối hợp với người khác, hoặc là bắn lén sau lưng đối thủ. Còn nếu bắn tên một cách quang minh chính đại, thì sức uy hiếp sẽ giảm xuống đáng kể.
Trừ khi là Thần Tiễn Thủ đứng đầu Trung Quốc ‘Chu Nghệ’, người có thể dùng bắn tên trực diện bằng tốc độ cực nhanh, tàn sát liên tiếp năm người của đội đối thủ.
Nhưng hiển nhiên, tên Đằng Á này… so với Thần Tiễn Thủ đứng đầu Trung Quốc thì còn kém rất xa.
“Sư huynh, chỉ cần có thể tiếp cận gần hơn, em chắc chắn có thể lấy mạng tên Thần Tiễn Thủ đó.”
Đới Hiểu Thanh cầm song đao tay, trên người mặc một bộ áo giáp dẻo dai, tốc độ di chuyển còn nhanh hơn Hứa Cảnh Minh! Chỉ là sức phòng thủ của cô rất kém, cho nên Hứa Cảnh Minh xông lên phía trước, cô bám sát theo sau.
“Anh sẽ tạo cơ hội cho em.”
Hứa Cảnh Minh đã sắp vọt đến gần.
Bỗng nhiên ——
P.s: cầu KP~
Bạn cần đăng nhập để bình luận