Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 519: (Phần 4) Bắt sống (2)

Khiên đao sáu mươi tư thức, học lần một rồi lần hai, rồi lần ba, bất tri bất giác trời đã sáng.
“Cha, con nhớ kỹ rồi.”
Bé trai nhìn cha.
“Giỏi.”
Nam tử mặt sẹo nhìn con, đưa cho bé trai một quyển sách: “Con nhớ đối chiếu và nghiền ngẫm nhiều lần về những gì hôm nay cha dạy với những gì viết trong sách nhé.”
Bé trai nhận cuốn sách.
“Phải nhớ kỹ.”
Nam tử mặt sẹo nhìn con trai: “Khi luyện cách dùng khiên đao, phải khắc ghi trong lòng xem luyện vì điều gì!”
“Bảo vệ mẫu thân, bảo vệ muội muội.” Ánh mắt của bé trai tràn đầy kiên định.
“Vậy thì phải luôn ghi nhớ thật kỹ.”
Nam tử mặt sẹo nói: “Khiên của con, đao của con là luyện tập vì mẫu thân con, muội muội con! Mỗi lần luyện tập, con phải luôn luôn ghi nhớ như vậy! Chỉ khi suy nghĩ của con hoàn toàn dung nhập vào Khiên Đao Pháp, thì sức mạnh cuồn cuộn trong người con mới thức tỉnh, con mới có thể trở thành cao thủ.”
“Con nhớ rồi.” Bé trai gật đầu.
Nam tử mặt sẹo ngẩng đầu nhìn thê tử mình đã bước tới gần, thê tử nói: “Ăn sáng xong hẵng đi.”
“Keng keng keng…”
Bên ngoài vọng tới tiếng chuông reo.
“Dương phủ triệu tập, không cho phép chậm trễ.” Nam tử mặt sẹo cười buồn buồn đáp.
Thê tử bỗng đỏ hoe mắt, đi ngay vào trong nhà lấy tay nải mang ra đưa cho trượng phu: “Đồ của chàng đã được chuẩn bị xong rồi, trong bọc có một ít bánh mì, nếu không có gì ăn trên đường đi thì có thể chống đỡ vài ngày. Còn có cả… bánh nhân thịt mới vừa làm sớm nay, đều là thứ chàng thích nhất, chàng mang theo mà ăn.”
Nam tử mặt sẹo nhìn bánh nhân thịt mình thích nhất, sau này e là không được ăn bánh nhân thịt thê tử làm nữa rồi.
“Cho dù thập tử nhất sinh, mình cũng phải trốn về.” Nam tử mặt sẹo thầm nhủ.
“Được, ta mang theo ăn.”
Nam tử mặt sẹo đeo khiên và tay nải, giắt bội đao bên hông, cầm bánh thịt vừa đi vừa ăn, cứ thế đi ra khỏi cửa.
Người vợ và bé trai đứng dõi mắt trông theo, trong nhà có tiếng trẻ con khóc ngằn ngặt.
“Cha.” Bé trai rưng rưng nước mắt, cầm chặt cây đoản đao trong tay.
…..
…..
Nam tử mặt sẹo và rất nhiều người khác đều đi tới Dương phủ, tổng cộng hai trăm người cùng tập trung trong đại viện.
Một người đang đứng trên hàng hiên, đó chính là Nhị công tử của Dương gia, Dương Liệu.
“Từ giờ trở đi, toàn bộ sinh hoạt thường ngày của các ngươi đều ở trong Dương phủ, không được ra ngoài dù chỉ một bước.”
Dương Liệu lạnh lùng nói: “Tất cả mọi người đều biết rõ chuyến đi Đông Vực lần này vô cùng gian nan nguy hiểm, đồng thời cũng không được để lộ tin tức ra ngoài. Nếu kẻ nào dám to gan tự ý ra khỏi phủ, vậy thì các ngươi biết hậu quả thế nào rồi đấy.”
Tất cả mọi người ngoan ngoãn nghe theo.
“Nhưng các ngươi cứ yên tâm, hơn hai trăm người chúng ta cùng nhau hành động, người nào người nấy đều là cao thủ nhập lưu, chắc chắn sẽ tới được Đông Vực!”
Dương Liệu nói: “Đến khi ấy, các ngươi có thể ăn ngon uống say tại Đông Vực, cũng không cần phải âu sầu chuyện nữ nhân, bởi vì các ngươi có thể lấy vợ sinh con ở đó.”
“Được rồi, mọi người đi ăn sáng đi, ta sẽ không bạc đãi người một nhà.” Dương Liệu nói.
“Rõ.”
Tất cả mọi người lui ra ngoài.
Chỉ một vài vài tên cận vệ đi theo Dương Liệu, hắn ta nhanh chóng trở về chỗ ở của mình.
“Hừ.”
Ở trong phòng, Dương Liệu cười nhạo một tiếng: “Tam thúc còn khuyên ta, để cho các thuộc hạ tự đưa ra lựa chọn! Đối với những ai không muốn đi, thì treo thưởng vàng ròng để dụ dỗ bọn họ đi theo mình. Nếu thực sự không muốn đi, thì mình cũng không cần phải bắt ép. Ha ha ha… Đúng là ngu xuẩn! Vàng ròng để treo thưởng, chẳng lẽ ông ấy sẽ trả hay sao?”
“Giết một người răn trăm người, chẳng phải kẻ nào kẻ nấy ngoan ngoãn đi theo cả đó thôi! Nếu làm theo cách của Tam thúc, ta cùng lắm chỉ có thể gom góp được một trăm năm mươi thuộc hạ mà thôi. Hiện giờ, trên hai trăm mạng người răm rắp đi theo ta, hơn nữa ta chỉ cần trả tiền công cơ bản là được.” Nghĩ đến tiền, Dương Liệu lập tức tới giường, lấy ra một chiếc đai lưng bên dưới đệm chăn.
Bên trong đai lưng là từng thỏi từng thỏi vàng ròng.
“50 thỏi vàng! Mỗi thỏi 10 lượng giắt trong đai lưng.”
Dương Liệu nhìn số vàng này, mắt sáng lên: “Ta đường đường là Dương nhị công tử, nhưng cũng chỉ tích cóp được tí tiền này trong tay, tổng cộng mỗi năm vạn lượng bạc, thật đúng là nghèo rớt mồng tơi.”
Dương Liệu suy nghĩ miên man.
Nghĩ đến cảnh tượng nhìn thấy lúc theo phụ thân tới kho vàng.
“Đống vàng ấy, e là phải tính bằng đơn vị vạn lượng hoàng kim! Nghĩa là hàng trăm vạn lượng bạc trắng!”
Dương Liệu ngứa ngáy trong lòng: “Không biết đội ngũ của ta sẽ được chia cho bao nhiêu.”
Lần này, Dương gia dự định tách ra hành động theo từng đội ngũ, lặng lẽ rời khỏi Đế Đô. Mỗi đội ngũ đều đem theo một phần vàng bạc.
“Đúng rồi, đường xá vắng vẻ cô quạnh khó chịu đựng nổi, ta phải mang mỹ nhân theo cùng.”
Nghĩ vậy, Dương Liệu bèn đeo đai lưng giấu vàng lên eo, phủ áo khoác bên ngoài.
Từ sau khi đổi tiền tài của bản thân thành hoàng kim, Dương Liệu luôn rất cẩn thận. Ở trong phủ, hắn sẽ không rời khỏi đình viện của mình quá lâu. Còn một khi đi ra ngoài, hắn nhất định phải mang vàng theo bên người!
Hắn lo lắng có người vụng trộm mò tới chỗ ở trộm vàng của mình.
“Thế này mới yên tâm.”
Dương Liệu vỗ vỗ đai lưng vàng, có chút vừa lòng thỏa ý: “Đừng hòng ai trộm được vàng của ta.”
Ăn sáng xong, Dương Liệu dẫn người rời khỏi Dương phủ tới chỗ ở của một mỹ nhân mà hắn đang bao nuôi ở bên ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận