Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 844: (Phần 7) Hôn lễ, Đảo chủ Phạm Tất Phó (3)

Hứa Cảnh Minh nhìn Đảo chủ Phạm Tất Phó, đồng thời cũng dâng trào khát khao trở thành sự tồn tại tương tự như ông ta.
Tuy bản thân là thiên tài vô song nhưng trong mắt nhiều người, nhưng hắn cũng chỉ có khả năng trở thành cường giả Truyền Thuyết Vũ Trụ, còn đảo chủ Phạm Tất Phó đích thị là cường giả Truyền Thuyết Vũ Trụ!
Khi các vị ở cảnh giới Chí Cao chỉ tập trung ở không gian Cao Duy, thì ngoại trừ tình huống chiến tranh giữa các tộc đàn, các cường giả Truyền Thuyết Vũ Trụ đã là sự tồn tại mạnh nhất vũ trụ.
So với đảo chủ Phạm Tất Phó, quân chủ Ô Khắc mà hắn đã đụng độ trước đó chẳng là con tép gì! Hắn sở hữu Chiến Y Nguyên Sơ số 9, nhưng vừa mới gặp quân chủ Ô Khắc thì đã ngất xỉu ngay tức khắc.
Từ điều này có thể thấy được, bản thân hắn vẫn còn kém xa đảo chủ Phạm Tất Phó.
“Viện nghiên cứu Nguyên Sơ không cho mình xông qua tuyến đầu, cũng bởi vì mình vẫn chưa đủ mạnh.” Hứa Cảnh Minh nghĩ thầm.
Với hắn, Chiến Y Nguyên Sơ số 9 chính là chỗ dựa lớn nhất.
Nhưng đối với phó viện trưởng Xích Mông và đảo chủ Phạm Tất Phó, thì chiến y chỉ là một sự hỗ trợ, sức mạnh của của chính họ mới là yếu tố mấu chốt nhất.
….
Hôn lễ đang được tiến hành.
Xích Đồng rất sẵn lòng chi tiền, vậy nên đã mời một vài nhân vật kiệt xuất nhất trong các lĩnh vực nghệ thuật như vũ đạo, hội họa, âm nhạc,… của tộc đàn nhân loại trong vũ trụ tới biểu diễn một vài tiết mục góp vui cho ngày trọng đại của mình.
Những đại sư này vốn rất được săn đón, nhưng không một ai dám tỏ ra kiêu ngạo trong bữa tiệc ngày hôm nay.
Các khách khứa ở đây đều là sinh mệnh Bản Nguyên, thậm chí còn có sự góp mặt hoàng đế bệ hạ Cổ Hà, đảo chủ Phạm Tất Phó ở những vị trí quan trọng nhất! Hơn nữa các nhân vật quyền quý những đại gia tộc ngồi ở bên rìa đều tỏ ra chừng mực ngoan ngoãn, vậy nên những đại sư như bọn họ càng phải dồn hết sức để biểu diễn.
“Đẹp quá!” Hứa Lê Tinh chăm chú quan sát năm họa sĩ đang vẽ tranh trên bầu trời.
Cảnh tượng lần đầu tiên gặp nhau của hai vợ chồng Xích Đồng dần dần thành hình, phối với với âm nhạc réo rắt đi vào lòng người, khiến cho ai nấy đều đắm chìm trong tình yêu của bọn họ.
Những nhà soạn nhạc thuộc tộc đàn nhân loại trong vũ trụ sở hữu tài nghệ vô cùng cao siêu, nếu muốn, bọn họ thậm chí còn có thể dùng âm nhạc khống chế vài sinh mệnh Tinh Không có tâm linh yếu ớt.
Một số họa sĩ hàng đầu vũ trụ cũng có thể thao túng tâm linh qua những bức tranh của mình.
Vào giờ phút này, bọn họ biểu diễn bằng tất cả sức lực của mình, tạo thành bữa tiệc thị giác như mộng như ảo, khiến cho tất cả các khách khứa đều vô cùng hưởng thụ.
“Sau này tổ chức hôn lễ, mình cũng sẽ tổ chức mọt bữa tiệc mộng ảo như thế!” Hứa Lê Tinh thầm nghĩ.
Hứa Lê Tinh nghĩ tới hôn lễ.
Người cha “Hứa Cảnh Minh” bên cạnh cũng cảm ứng được khí tức vô hình của đảo chủ Phạm Tất Phó.
“Đảo chủ tu luyện mạch truyền thừa cốt lõi nhất của cô đảo Thời Không, mình nghe nói rằng ông ta đã có thể nhảy ra khỏi dòng thời gian ở một mức độ nhất định, đồng thời tồn tại trong quá khứ, hiện tại và tương lai.”
“Xét về thành tựu trên phương diện thời không, ông ta mạnh hơn mình rất nhiều.” Bởi vì có chiến y chuyên biệt về thời không, cho nên Hứa Cảnh Minh không bỏ nhiều tâm huyết về phương diện này, đương nhiên cũng nhận thức rõ rệt hơn về sự chênh lệch giữa đôi bên.
………………
Trong mạng thế giới ảo, thế giới Kiếm Khách là một thế giới ảo nổi tiếng hàng đầu, vô số công dân vũ trụ ồ ạt tràn vào thế giới này để tu luyện với một loại binh khí duy nhất là kiếm, đồng thời theo đuổi giới hạn cao nhất của kiếm thuật!
Trên đỉnh một ngọn núi trong lãnh địa hơn 300 dặm của Kiếm phái Thanh Diệp.
Hứa Lê Tinh đeo bội kiếm bên hông, biến thành hư ảnh lướt qua từng nơi trên đỉnh núi, cuối cùng đã tìm thấy một người thanh niên phóng túng đang nằm bên cạnh một bầu rượu rỗng trên tảng đá lớn.
“Sư đệ!” Nhìn thấy cảnh tượng này, Hứa Lê Tinh có chút bất lực, chỉ có thể kêu lên.
“A.”
Người thanh niên này mơ màng mở mắt, liếc nhìn thấy Hứa Lê Tinh thì lập tức mỉm cười: “Thì ra là sư tỷ, mặt trời ấm áp quá, ta muốn ngủ thêm một lát đã.”
Hắn ta vừa nói, vừa nhắm mắt lại rồi bắt đầu ngủ.
“Đứng lên!” Hứa Lê Tinh túm lấy lỗ tai thanh niên, vặn một cái.
“Đau đau đau!”
Thanh niên rốt cuộc cũng hoàn toàn tỉnh táo, ngắm nhìn Hứa Lê Tinh với ánh mắt lấy lòng: “Sư tỷ, ta tỉnh rồi, hoàn toàn tỉnh rồi, ngươi mau thả tay ra, thả tay ra đi!”
“Ngươi xem lại chính mình đi, chúng ta dù gì cũng là nằm trong tốp mười kiếm khách trẻ tuổi nổi bật của Kiếm phái Thanh Diệp, nhưng ngươi lại dành một nửa thời gian trong ngày để uống rượu hoặc ngủ nướng!” Hứa Lê Tinh lắc đầu nói: “Ta có nói kiểu gì, ngươi cũng đều không nghe!”
“Đời người dài lâu như thế, nếu chúng ta cứ mãi phấn đấu thì mệt mỏi biết nhường nào? Sư tỷ cũng phải hưởng thụ chút chứ.” Thanh niên phóng túng lại nằm xuống khoanh chân, nhưng hắn ta bất chợt chú ý tới ánh mắt của Hứa Lê Tinh, thì lập tức đổi giọng: “Ta cũng rất cố gắng luyện kiếm thuật mà, nếu không thì đã không trở thành một trong mười kiếm khách trẻ tuổi nổi bật của Kiếm phái Thanh Diệp rồi! Ta cảm thấy, mình bỏ ra 50% thời gian ra để chăm chỉ luyện tập cũng rất tốt!”
“Nếu ngươi không thực sự tập trung vào kiếm thuật, thì làm sao có thể đạt tới giới hạn cao nhất?” Hứa Lê Tinh nói.
Thanh niên phóng túng mỉm cười liếc nhìn Hứa Lê Tinh, hắn ta cũng không viện cớ thêm nữa, chỉ nhìn lên bầu trời rồi chậm rãi nói: “Vô số cao thủ trong vũ trụ cũng không thể đạt tới giới hạn cao nhất, vậy nên ta chỉ muốn vừa hưởng thụ cuộc sống, vừa tiện thể luyện kiếm kiếm tiền.”
“Các bậc trưởng bối nhà ta đều tập trung vào con đường tiến hóa, nếu ngươi cứ lười biếng như thế, ta cũng không biết liệu bọn họ có hài lòng với ngươi hay không.” Hứa Lê Tinh bất đắc dĩ nói.
Hứa Lê Tinh nghĩ về người cha Hứa Cảnh Minh lúc nào cũng bận rộn, hay sư gia Liễu Hải nhiệt tình si mê võ đạo, hiện tại cũng đã đạt tới cực hạn cấp 7, sau đó lại nhìn sư đệ trước mắt mình…
Quá lười biếng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận