Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 1007: (Phần 8) Con ngươi Hư Uyên (2)

Hai người Phong Ngữ Thanh và Ngô Thất ngồi đối diện nhau.
“A Thất.”
Phong Ngữ Thanh nhìn Ngô Thất: “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao mọi thứ lại thay đổi trong nháy mắt? Không phải nền văn minh Khánh Phương luôn muốn nghiền ép toàn bộ những kẻ phản loạn hay sao?”
“Tiểu thư.”
Ngô Thất mỉm cười nói: “Tất cả mọi chuyện là nhờ thiếu gia.”
“Thiếu gia? Thiếu gia là ai?” Phong Ngữ Thanh thắc mắc.
Ngô Thất nói: “Năm xưa, ở thế giới Phục Ma, sau khi tiểu thư qua đời, tôi đã đợi được tới ngày thiếu gia trưởng thành! “Đại nhân Ngô Minh” ở hiện thực giáng lâm tới thế giới Phục Ma, trở thành thiếu gia. Tôi đi theo thiếu gia xông xáo khắp thiên hạ hơn mười năm, nhưng kỳ thực cũng là đi theo đại nhân Ngô Minh hơn mười năm…”
Phong Ngữ Thanh ngẩn người.
Cái gì?
Theo lẽ thường, hầu hết cư dân trong thế giới Phục Ma khi còn nhỏ đều là trí tuệ nhân tạo, mãi sau này mới có ý thức của người thật.”
Phong Ngữ Thanh không tin nổi: “Cuộc đời ở thế giới Phục Ma ấy… Sau khi con trai của tôi lớn lên, đại nhân Ngô Minh đã giáng lâm vào nó?”
Phong Ngữ Thanh dồn hết tâm sức để xây dựng lại nền văn minh, nắm giữ rất nhiều thông tin tình báo. đương nhiên biết được “Ngô Minh” – thiên tài nổi bật nhất đương thời.
“A Thất, ông đã sớm biết vị thiếu gia năm đó chính là đại nhân Ngô Minh rồi phải không?” Phong Ngữ Thanh hỏi.
“Tôi có đoán ra.”
Ngô Thất gật đầu: “Nhưng tôi chưa từng liên lạc với hắn bao giờ.”
“Ông cũng chưa từng nói chuyện này với ta.” Phong Ngữ Thanh nói.
Nếu biết sớm như vậy, thì rất nhiều người dân trong bộ tộc Hoa Hương đã không phải bỏ mạng trong mấy năm qua.
“Dù sao thì đó cũng chỉ là một trải nghiệm trong thế giới ảo, nếu thiếu gia không chủ động liên lạc với tôi, thì tôi cũng không dám làm phiền hắn, lại càng không tiết lộ mối quan hệ giữa đôi bên với người khác.”
Ngô Thất giải thích: “Lần này thiếu gia tới gặp tôi, biết được nguyên nhân giáng chức của tôi, cho nên đã gặp gỡ hai vị sinh mệnh Bản Nguyên cấp 10 của nền văn minh Khánh Phương để đàm phán chuyện này.”
Phong Ngữ Thanh hiểu: “Hóa ra là đại nhân Ngô Minh đã tới gặp hai nhân vật lớn của nền văn minh Khánh Phương.”
Các nhân vật lớn đàm phán với nhau, mọi chuyện cứ thế nước chảy thành sông.
“A Thất.”
Phong Ngữ Thanh hỏi: “Tôi có thể tới chào hỏi đại nhân Ngô Minh không? Hắn có ơn rất lớn với nền văn minh Hoa Hương chúng tôi.”
Ngô Thất khẽ lắc đầu.
“Không được sao?” Phong Ngữ Thanh thắc mắc.
“Tôi từng hỏi xem hắn có muốn gặp tiểu thư không.”
Ngô Thất nói: “Thiếu gia nói là không cần phải gặp.”
Hứa Cảnh Minh biết rõ mối bận tâm của Thất thúc, cho nên mới giúp đỡ Phong Ngữ Thanh xây dựng lại nền văn minh Hoa Hương, chứ bản thân hắn cũng không muốn gặp gỡ những người xa lạ.
Phong Ngữ Thanh ngẩn ra, khẽ gật đầu: “Cũng phải, tôi quả thực cũng không hề quen biết gì ngài ấy.”
“A Thất, ông định làm gì tiếp theo?” Phong Ngữ Thanh hỏi.
“Tôi sẽ đi theo thiếu gia.” Ngô Thất mỉm cười.
Phong Ngữ Thanh cảm thán: “Vận mệnh của con người thực sự rất kỳ diệu. Nếu như vợ trước của ông biết được chuyện này, với tính tình trước giờ của cô ấy, thì nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý.”
“Đấy đã là chuyện đã qua rồi.”
Ngô Thất lắc đầu, đứng dậy: “Tiểu thư, thiếu gia mới vừa thành lập một tập đoàn, hắn có lẽ còn đang bận rộn với rất nhiều sự vụ, tôi cần phải rời đi để giúp đỡ hắn.”
“Được.” Phong Ngữ Thanh cũng đứng dậy.
Cô ấy hiểu rõ, “Ngô Thất” trước kia vốn là sinh mệnh Tinh Không cấp 8, cũng coi như là nhân tài hàng đầu, nhưng ông ta hiện tại còn là bạn tốt của đại nhân Ngô Minh, thì càng là một cây đại thụ tán lá rợp trời!
Muốn xây dựng lại nền văn minh Hoa Hương, thì cô ta cần phải tìm một cây đại thụ có khả năng che gió che mưa như vậy.
“A Thất… quá thông minh.” Phong Ngữ Thanh ngẫm nghĩ.
Trước đây, Phong Ngữ Thanh từng chủ động cầu hôn, nhưng Ngô Thất luôn từ chối.
Vì lẽ đó, cô ta luôn rất cẩn thận khi tiếp xúc với Ngô Thất, chỉ sợ làm hư hại tình cảm của đôi bên dành cho nhau.
Tránh như vợ cũ của Ngô Thất, người đã chà đạp hủy hoại hoàn toàn tình cảm của ông.
Trên một hành tinh có sự sống phồn hoa.
Hơn một ngàn sinh mệnh Tinh Không mặc đồng phục đồng nhất đứng trên quảng trường, nhìn chằm chằm vào nhân vật vĩ đại ở phía trước với ánh mắt cuồng nhiệt.
“Bái kiến đại nhân Ngô Minh.”
Người đứng đầu cung kính quỳ một chân, hơn nghìn người khác cũng theo đó mà đồng loạt quỳ một chân.
Tại nơi cao nhất trên quảng trường, Hứa Cảnh Minh mặc áo bào đen đứng thong dong ở đó, trông tựa như Vực Sâu Hắc Ám, khiến cho ai nấy đều run sợ.
Phía sau hắn chính là Ngô Thất và một cặp trai gái.
Nếu như Ngô Thất còn có thể duy trì phong thái bình tĩnh như mọi khi, vậy thì hai người con của ông ta thì lại hơi rụt rè, căng thẳng.
Hứa Cảnh Minh nhìn lướt qua hơn một nghìn người này.
Hứa Cảnh Minh nói: “Thất thúc, tập đoàn Hư Uyên hiện có 1000 hành tinh có sự sống, 71810 hành tinh nông nghiệp và khai khoáng. Những hành tinh này nằm rải rác ở ba nền văn minh vũ trụ cấp cao và 5632 liên minh sao trong vũ trụ, bao gồm 1100 tỷ nhân khẩu. Những người đang có mặt tại đây đều được tuyển chọn ra từ 1100 tỷ nhân khẩu đó, bọn họ sẽ nghe theo sự chỉ huy của Thất thúc kể từ giờ phút này.”
“Vâng, thiếu gia.” Ngô Thất gật đầu.
“Tôi đã đăng ký toàn bộ những hành tinh và lượng nhân khẩu này dưới danh nghĩa của tập đoàn Hư Uyên.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Tổng cộng vốn điều lệ là 10 triệu tỷ xu vũ trụ.”
Cho dù Ngô Thất trầm ổn đến đâu đi nữa, thì cũng không nhịn được mà nhắc lại: “10 triệu tỷ?”
Hứa Cảnh Minh gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận