Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 644: (Phần 5) Lần đầu ma luyện tâm linh (4)

Ma đầu Lý Sùng thì thào: “Muốn nhập môn, quá khó khăn.”
Khi còn nhỏ, cha hắn cũng từng bảo hắn đi luyện võ, nhưng hắn ta lười nhác quen rồi, nào chịu được loại cực khổ kia.
“Ta thấy tất cả những gì ngươi đã trải qua, cũng biết được nhà ngươi từng thuê rất nhiều hộ vệ vào thời điểm cha ngươi còn sống.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Nhưng đến đời ngươi, số lượng hộ vệ trong nhà ngày càng ít đi.”
“Kinh doanh hiệu thuốc dễ lắm sao? Kiếm tiền dễ như ăn kẹo sao?”
Ma đầu Lý Sùng gầm nhẹ: “Ta nào có ngân lượng để thuê nhiều hộ vệ như vậy?”
“Bản thân yếu đuối, lại là người bình thường, còn không chịu thuê hộ vệ giỏi, thậm chí số lượng hộ vệ trong nhà cũng không quá nhiều.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Ngươi thực sự nghĩ Vương lão gia giết ngươi, là vì thèm muốn thê tử của ngươi sao? Trên đời này, nữ tử xinh đẹp hơn thế nhiều không đếm xuể! Thê tử của ngươi cũng đã ngoài ba mươi, thậm chí còn có hai đứa con, chẳng lẽ Vương lão gia tốn công tốn sức cấu kết với huyện lệnh vì nàng ta sao? Vương lão gia làm tất cả chuyện này, đương nhiên là vì gia tài của ngươi!”
“Vương lão gia và huyện lệnh đều nhắm đến gia tài của ngươi, cho nên hai bên hợp lực với nhau để ăn tươi nuốt sống ngươi. Vì sao lại chiếm thê tử của ngươi ư? Vương lão gia muốn nuốt trọn gia tài của ngươi một cách hợp pháp.”
Hứa Cảnh Minh nhìn tên tà ma Lý Sùng: “Vậy nên ta mới bảo ta thông cảm cho ngươi. Tuy nhiên, ta biết một câu nói rất hay, đức không xứng vị! Bản thân ngươi…. không có thực lực đủ mạnh mẽ để chống đỡ gia tài, cho nên bị phản phệ bởi gia tài.”
“Vì gia tài?”
Thân ảnh của tên tà ma Lý Sùng càng thêm vặn vẹo, hắn ta thì thào: “Đúng rồi, thê tử của ta đã ngoài ba mươi, huyện lệnh cưỡng chế cướp hết ngân lượng của ta, còn Vương lão gia chiếm gia sản của ta.”
“Cha ta từng nói…”
Lúc này, tên tà ma Lý Sùng mới nhớ lại lời dặn dò của cha trước khi chết.
“Con trai nhớ kỹ, hằng năm trước tết, ngươi phải đi đến núi Động Minh ở ngoài thành, dâng lên năm trăm lượng bạc. Mấy năm qua, cha đều đưa ngươi đến đó, sau này, ngươi phải tự mình đi!”
“Cha, năm nào chúng ta cũng dâng bạc, nhưng đám quan lại, bang phái kia vẫn đến đòi tiền trà nước như cũ, làm vậy không có tác dụng.”
“Không giao sẽ có tai họa! Ngươi không được không tin.”
“Bạn thân của nhà ta là Lạc gia không dâng bạc, cũng đâu có chuyện gì xảy ra?”
“Ngươi nhất định phải dâng bạc, nhất định phải dâng bạc, nhớ lấy lời cha, khụ khụ khụ…”
“Vâng, con nhớ rồi.”
Trước mặt phụ thân, Lý Sùng đương nhiên đồng ý.
Sau khi phụ thân qua đời, hắn ta bắt đầu tiếp quản gia nghiệp, ngoan ngoãn dâng bạc trong mấy năm đầu tiên, nhưng lại cảm thấy mình cũng chẳng nhận được lợi ích gì, vẫn phải đối mặt với những tình huống dọa dẫm bắt chẹt như cũ.
Vậy nên, hắn ta không đến dâng bạc nữa.
Mỗi năm có năm trăm lượng bạc bỏ túi, như vậy chẳng phải tốt hơn sao? Lý Sùng nhận thấy rằng, cho dù mình không đi dâng bạc, cuộc sống cũng không có gì thay đổi, thậm chí còn âm thầm đánh giá cha mình thật ngu ngốc, bị người ta lừa gạt bấy lâu nay.
“Núi Động Minh rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy?”
Tên tà ma Lý Sùng nhìn chằm chằm Hứa Cảnh Minh.
“Núi Động Minh, là tà ma.”
Hứa Cảnh Minh nhìn hắn ta: “Phủ Thành An có rất nhiều đồi núi, gọi chung là dãy Động Minh! Tất cả nằm dưới quyền cai quản của một con “ma” đáng sợ nhất phủ Thành An! Nếu ngươi ngoan ngoãn dâng bạc, thì sẽ có tên trong danh sách được bảo vệ! Còn nếu ngươi không dâng bạc, thì phải tự sinh tự diệt.”
“Tà ma bảo vệ chúng ta?”
Tên tà ma Lý Sùng không thể tin được.
“Hầu hết người dân bình thường không biết núi Động Minh là cái gì, nhưng theo kinh nghiệm của nhiều thế hệ trước, bọn họ đều ngoan ngoãn dâng bạc.” Hứa Cảnh Minh nói: “Đây chính cách thức sinh tồn của người dân huyện Lưu, bất kỳ ai cũng phải thuận theo điểm này.”
“Vậy mà ngươi, ngay cả môi trường sống của chính mình mà cũng không hiểu! Không giao tiền cho tà ma là một, thực lực bản thân yếu đuối là hai, cứng đầu không thuê cao thủ bảo vệ là ba, bị gia sản khổng lồ phản phệ là bốn. Sống trong một thế giới như vậy, ngươi cảm thấy mình sẽ có kết cục tốt đẹp sao?” Hứa Cảnh Minh nói.
“Nực cười, nực cười.”
Tên tà ma Lý Sùng hoàn toàn hiểu rõ, cũng hoàn toàn bị thuyết phục, hắn ta cười nói: “Trong cái thế giới hỗn loạn này, người còn phải cống tiền cho tà ma.”
“Con người cống tiền cho tà ma, thật nực cười.”
Chấp niệm mờ ảo vặn vẹo hoàn toàn tan rã, những tác động đến ý thức tâm linh của Hứa Cảnh Minh đều bị gột rửa sạch sẽ, khiến cho ý thức tâm linh của Hứa Cảnh Minh càng thêm kiên định.
Vấn đề tâm linh, nhận thức là một chuyện, thực hành lại là một chuyện khác.
Sau khi đọc sách vở theo chủ đề nhân văn và trải qua các bài khảo nghiệm ở vùng đất thần bí, Hứa Cảnh Minh hiểu ra rất nhiều đạo lý! Nhưng những đạo lý này cần phải được thực hành hết lần này đến lần khác, thì mới có thể hoàn toàn thấm sâu vào ý thức tâm linh.
Ma luyện tâm linh, là để chấp niệm của tà ma hòa nhập vào ý thức của chính mình, phảng phất như chính mình trải nghiệm những tình huống khó khăn của đối phương.
Chấp niệm hình thành từ ma khí, đương nhiên có lực tác động tương đối mạnh.
Một khi nhận thức tâm linh của người phục ma bị ảnh hưởng, tự nhiên sẽ xuất hiện lỗ hổng, như vậy sẽ xảy ra chuyện lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận