Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 510: (Phần 4) Trân trọng thực tại (1)

Tất nhiên, hắn còn đang cất giữ vũ khí của Kiếm Pháp Vương, ngọc bội tùy thân của Trình Yến Nhiên,… Tất cả những thứ này không thích hợp đem ra lúc này, cho nên đều được giấu trong một ngôi nhà dân cư.
“Đi tắm rửa trước đã.”
Hứa Cảnh Minh không thích đi nhà tắm, cho nên hắn thà vất vả một chút, đun một ít nước nóng, sau đó mới thoải mái tắm rửa rồi thay bộ quần áo mới.
Bên trong mặc quan phục, bên ngoài khoác áo choàng màu xanh lam, đeo bầu rượu ở ngang hông, thêm cả túi hương trên lưng, Hứa Cảnh Minh thong thả đi về phía tổng bộ Nam phủ.
“Ta thân là vệ binh Huyết Vũ ở Đề Hình ti, cần phải báo cáo nhiệm vụ mỗi ngày một lần. Dù vậy, mình lại vắng mặt xuyên suốt quãng thời gian gần đây, thật không xứng đáng với chức vụ.”
Hứa Cảnh Minh thầm tự giễu.
Bởi vì hắn nằm dưới quyền quản lý trực tiếp của chủ quản Ngưu Đề Hình sứ của Đề Hình ti, người này từng nói ông ta sẽ không quản hắn trong mấy tháng nay, khiến cho cuộc sống của hắn vô cùng thoải mái.
“Mình còn đang nắm quyền quản lý một đội tuyển thủ công dân vũ trụ trong tay, thời hạn thuê bọn họ vẫn còn hơn nửa tháng nữa, cho nên không thể lãng phí được. Có thể thu về 10000 lượng vàng được hay không, tùy thuộc vào nửa tháng này.”
“Đầu tiên, mình phải tìm ra một mục tiêu tốt đã.”
Hứa Cảnh minh đi tới kho lưu trữ hồ sơ của Đề Hình ti, bắt đầu cẩn thận đọc từng tập hồ sơ một.
Lần trước, vì nhắm vào Trình Yến Nhiên nên hắn đã rõ ràng hồ sơ mục tiêu.
Lần này…
Để xác định mục tiêu, phạm vi đọc cũng rộng hơn rất nhiều.
“Ực ực ực.”
Hứa Cảnh Minh thỉnh thoảng với tay lấy bầu rượu bên hông, nhấp một ngụm nhỏ rồi kiên nhẫn đọc từng tập hồ sơ.
Hắn nghiền ngẫm suốt ngày suốt đêm, những ngọn nến to bằng cánh tay trẻ em được thắp trong kho lưu trữ hồ sơ này toả sáng rực rỡ.
“Ừm.”
Hứa Cảnh Minh đã đọc rất nhiều hồ sơ, đồng thời cũng cân nhắc một vài mục tiêu trong lòng.
“Đế Đô này có rất nhiều người giàu có, nhưng đa số bọn họ đều sở hữu tài sản cố định! Cho dù có tiền mặt… thì cũng là ngân phiếu có mật mã.”
Hứa Cảnh Minh ngẫm nghĩ, khối tài sản khổng lồ của những gia tộc phú thương lớn kia thường là ngân phiếu có mật mã, nếu có cướp thì cũng vô ích. Nếu ngân phiếu bị cướp hoặc làm mất, bọn họ vẫn có thể dùng lệnh bài thân phận và mật mã để lấy lại.
“Ta cần vàng bạc thật.”
“Nhưng những người dám cất trữ nhiều vàng bạc cũng không dễ động vào.” Hứa Cảnh Minh đóng hồ sơ lại.
Nơi lưu trữ nhiều vàng bạc nhất, bao gồm những tiền trang lớn, hoặc là trụ sở Thất Sát lâu! Mà những nơi này lại đầy rẫy những cơ quan cạm bẫy, một đội ngũ thông thường sao có thể chọc vào bọn họ. Hơn nữa, nếu nắm giữ quá nhiều vàng bạc, mức độ ác ý mà thế giới Huyết Vũ nhằm vào hắn sẽ mãnh liệt đến như thế nào chứ?
“Hiện tại, mình đang cân nhắc khoảng hai đến ba mươi đối tượng.”
Hứa Cảnh Minh xác định qua phạm vi trước: “Không vội, còn rất nhiều thời gian.”
Những đối tượng này đều cậy giàu mà lộng hành, gây tai họa khắp nơi.
Hứa Cảnh Minh cảm thấy chính mình như đang thay trời hành đạo!
“Ôi.”
Hứa Cảnh Minh đứng dậy rồi duỗi lưng một cái, hắn treo bầu rượu ở bên hông, cõng túi thương lên rồi bước ra ngoài.
Lúc này, sắc trời bên ngoài đã tối hắn, nhiều vệ binh Huyết Vũ đã rời chỗ làm việc, chuẩn bị đi ăn tối.
“Cảnh huynh.”
Hứa Cảnh Minh đi dạo trong toà thành Nam phủ, đi được một lúc, hắn chợt nghe thấy một giọng nói êm tai.
Hứa Cảnh Minh quay đầu lại, nhìn thấy nữ kiếm khách cụt một tay.
Khâu Đồng tỏ ra rất vui vẻ khi nhìn thấy hắn.
Hứa Cảnh Minh cũng vui vẻ bước tới: “Khâu Đồng muội.”
“Nghe nói huynh đến Đề Hình ti làm việc, ta tìm huynh mấy lần rồi mà không thấy.”
Khâu Đồng nói.
“Ta chỉ loanh quanh rảnh rỗi, bình thường không cần điểm danh.” Hứa Cảnh Minh nói.
Khâu Đồng lập tức nói: “Đi thôi, chúng ta hiếm khi gặp nhau, hôm nay ta mời.”
“Được.” Hứa Cảnh Minh cũng không từ chối.
Rời khỏi Nam phủ, cả hai tìm đến một tửu lâu yên tĩnh.
Lầu hai của tửu lâu chỉ có hai gian phòng, hai người Hứa Cảnh Minh bước vào một gian.
“Nơi này trông nhỏ bé bình thường thế thôi, nhưng tay nghề quả thực không tầm thường. Ta thỉnh thoảng mới đến đây một lần, chẳng qua nơi này cách Nam phủ hơi xa, nếu không ta cũng sẽ đến đây thường xuyên hơn.” Khâu Đồng cười.
Hứa Cảnh Minh có thể nhận ra, Khâu Đồng đã sống rất thoải mái trong thời gian qua.
“Để ta gọi món.” Khâu Đồng nhiệt tình nói.
Một thiếu nữ bước vào gian phòng, quen thuộc nói: “Khâu tỷ tỷ, tỷ đến rồi.”
“Trước hết, ngươi mang cho ta năm cân thịt bò kho tương. Cảnh Minh huynh, thịt bò kho tương ở đây khác hoàn toàn so với các nơi khác.”
Khâu Đồng giải thích, rồi lại gọi thêm vài món chính: “Ngươi cho ta thêm hai bát cơm thịt bò nấm, thêm cả một vò rượu Thanh Diệp. Tiểu Cầm, mang thức ăn lên nhanh nhé.”
“Yên tâm đi.”
Thiếu nữ lập tức đi ra ngoài để thu xếp.
Một lát sau, một vò rượu Thanh Diệp và một phần lớn thịt bò kho tương được mang lên trước.
“Ừm.”
Hứa Cảnh Minh cầm đũa gắp thịt bò kho tương lên rồi cắn một miếng, lập tức cảm thấy vị giác của mình như muốn bùng nổ. Miếng thịt giòn xốp bên ngoài, mềm rộp bên trong. Hứa Cảnh Minh càng nhai càng cảm nhận vị nước thịt, hắn cắn hai cái rồi nuốt sạch.
Đối với các cao thủ nhập lưu như Hứa Cảnh Minh và Khâu Đồng mà nói, sau khi đạt tới cấp độ kiểm soát tế bào, khả năng tiêu hóa của dạ dày cũng rất mạnh, việc ăn tới hai mươi ba mươi cân thịt trong một bữa là chuyện nhỏ.
Tất nhiên, mỗi khi chiến đấu quyết liệt, bọn họ cũng có thể giảm đi mười mấy hai mươi cân, bởi trong số các tế bào mà bọn họ kiểm soát, hầu hết đều là mỡ giảm đi.
“Không tệ, không tệ.”
Hứa Cảnh Minh khen: “Món thịt bò kho tương này, hình như còn có thêm một bước ‘nướng’ nữa?”
“Đúng vậy, khâu chuẩn bị nguyên liệu cũng cầu kỳ hơn, khiến cho bề ngoài nướng giòn, nhưng bên trong vẫn mềm non.”
Khâu Đồng nhiệt tình thưởng thức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận