Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 767: (Phần 6) Mặt tối của ngôi sao Nguyên Sơ (2)

Bởi vì thân thể đã được năng lượng hoá, nhưng năng lượng là sự tồn tại bất diệt, vậy nên Hứa Cảnh Minh cũng không chết, các tia năng lượng tiếp tục hội tụ về một chỗ.
Đế Uy Phạn chứng kiến cảnh này: “Năng lượng hoá thân thể sao? Tôi chỉ mới phát động một đợt công kích, thì đã triệt tiêu diệt hai, ba phần năng lượng của huynh, huynh còn có thể ngưng tụ được thân thể thêm bao nhiêu lần nữa chứ?”
Vào thời điểm này, Hứa Cảnh Minh vừa ngưng tụ thân thể, vừa vận dụng lực lượng tâm linh để cảm ứng Vực Sâu Hắc Ám kinh khủng ở phía bên trên.
“Bóng đêm nuốt chửng ánh sáng….”
Hứa Cảnh Minh bỗng nghĩ đến ngôi sao Nguyên Sơ khi hắn vừa mới tiếp nhận truyền thừa.
Ngôi sao Nguyên Sơ là thiên thể vĩ đại nhất, khó tin nhất trong lịch sử nhân loại.
Tầng tầng lớp lớp ánh sáng của nó lan ra khắp bốn phương tám hướng trong thời không vô tận. Ánh sáng của nó có lúc thăng lúc trầm, phạm vi lan toả cũng lúc to lúc nhỏ. Vào thởi điểm cường thịnh , ánh sáng có thể tăng vọt gấp ngàn tỉ lần, nhưng ngay lúc nó thu liễm nhất, thể tích giảm đi một vạn lần.
“Ánh sáng lan toả, xua đuổi bóng đêm.”
“Ánh sáng thu liễm, bóng đêm lập tức bành trướng.”
Ánh sáng và bóng tối…. Hai mặt của một thể thống nhất? Cùng song song tồn tại?
Hứa Cảnh Minh cảm ứng được sự hiện diện của Vực Sâu Hắc Ám của Đế Uy Phạn, nhưng cảm thấy nó nó có phần tương tự với bóng đêm xung quanh ngôi sao Nguyên Sơ.
Giờ khắc này, sự hiểu biết về ngôi sao Nguyên Sơ của Hứa Cảnh Minh lại sâu thêm một bậc.
“Ngôi sao Nguyên Sơ không chỉ bao gồm ánh sáng, mà còn có cả bóng đêm xung quanh.”
“Cuối cùng, mình cũng biết một chút về mặt tối của ngôi sao Nguyên Sơ.”
Hứa Cảnh Minh chợt nảy ra một suy nghĩ, thân thể cũng hoàn toàn ngưng tụ. Hắn khoác thêm chiếc áo bào ánh sáng lộng lẫy, đồng thời huy động một nguồn sức mạnh vũ trụ mênh mông hơn lúc trước!
Chỉ có điều, sức mạnh vũ trụ không còn ngưng tụ trên thân thể của hắn, cũng không ngưng tụ trên áo bào mà là… lan tràn ra bốn phía.
Một vùng lãnh địa tăm tối bành trướng xung quanh Hứa Cảnh Minh, và trong bóng tối cũng ẩn chứa sức mạnh dồi dào.
Sức mạnh ánh sáng trên áo bào và sức mạnh hắc ám ở dường như hai mặt của một vật thể, khiến cho sức mạnh tổng thể càng thêm khổng lồ.
“Ồ?”
Đế Uy Phạn vừa định xuất chiêu, thì lập tức biến sắc, chỉ biết dõi theo Ngô Minh vào thời khắc này.
Xung quanh áo bào ánh sáng lộng lẫy, là một vùng bóng tối rộng lớn.
Hết thảy đều thuộc phạm vi kiểm soát của Hứa Cảnh Minh.
“Gì thế này?”
Trên khán đài, Bạch Ngục hơi ngạc nhiên: “Hắn lĩnh ngộ được mặt hắc ám của ngôi sao Nguyên Sơ trong lúc chiến đấu ư? Sáng và tối có thể cùng tồn tại sao?”
“Ngôi sao Nguyên Sơ là thiên thể không gian đa chiều.”
Xích Mông mỉm cười: “Mặc dù Ngô Minh đã tiếp thu truyền thừa, nhưng rất khó để có thể lý giải sự tồn tại của nó. Có lẽ, hắn nhìn thấy Vực Sâu Hắc Ám được tạo dựng bởi Đế Uy Phạn, nên dường như đã hiểu ra bóng đêm của không gian đa chiều là như thế nào.”
“Lĩnh ngộ trong khi chiến đấu, hiểu ra sự tồn tại song song giữa ánh sáng và bóng tối?”
Bạch Ngục không thể tin nổi: “Thiên phú gì thế này?”
“Đây chính là thiên phú của Ngô Minh về ngôi sao Nguyên Sơ, hắn chỉ cần tu luyện phương pháp tiến hóa 30 năm, đã có thể trở thành sinh mệnh Bản Nguyên.”
Xích Mông nói: “Ngôi sao Nguyên Sơ là thiên thể không gian cấp cao mà chúng ta không có cách nào tiếp xúc được. Những nghiên cứu khoa học của loài người về nó đều chỉ là suy đoán! Nhưng một số người không cần tiếp xúc, chỉ thông qua bề ngoài sơ sài, thậm chí chỉ là biểu tượng của vực sâu, thì đã hiểu ra được mặt tối của ngôi sao Nguyên Sơ. Đây chính là thiên tài.”
Phó viện trưởng Xích Mông hết sức mong đợi.
Bạch Ngục thì cực kỳ hâm mộ.
Đúng là quái vật.
Bọn họ chưa biết thành tựu tương lai của Ngô Minh sẽ như thế nào, nhưng ít nhất, thành tựu trong giai đoạn trước khi trở thành sinh mệnh Bản Nguyên của hắn còn đáng kinh ngạc hơn cả phó viện trưởng Xích Mông.
“Có điều, sau khi trở thành sinh mệnh Bản Nguyên, hắn sẽ gặp phải nhiều vấn đề nan giải hơn, con đường tiến hóa cũng sẽ trở nên gian khổ hơn nhiều.”
Xích Mông nói: “Tương lai là điều không thể chắc chắn được, chưa biết chừng, hắn chỉ dừng lại ở sinh mệnh Bản Nguyên cấp 10.”
“Chớ khiêm tốn, viện nghiên cứu Nguyên Sơ các ông nhất định sẽ liều mạng bồi dưỡng cho Ngô Minh! Sinh mệnh Bản Nguyên cấp 10 sao? Tôi đánh cược với ông, hắn chí ít cũng là cường giả truyền thuyết vũ trụ.” Bạch Ngục nói.
“Không đánh cược đâu.”
Xích Mông nói: “Tiếp tục xem tranh tài đi, sắp kết thúc rồi.”
“Đúng vậy, sắp kết thúc rồi.” Bạch Ngục cũng xem tiếp.
………..
Sau khi Hứa Cảnh Minh huy động thêm một lượng lớn sức mạnh vũ trụ, Đế Uy Phạn quan sát áo bào ánh sáng trên người hắn và lãnh địa hắc ám rộng lớn ở xung quanh, lập tức tính toán ra: “Năng lượng mà Ngô Minh đang kiểm soát, ít nhất gấp ba lần mình. Vì lẽ đó, mình không thể cứng đối cứng, nhất định phải lợi dụng ưu thế của bản thân.”
Cho nên, hắn ta lập tức thay đổi đối sách.
Không tấn công trực diện áp đảo đối phương, mà sử dụng thân pháp biến ảo tột cùng, tập kích ở cự ly gần.
Vũ khí của hai bên va chạm với nhau, phát ra từng tiếng động trầm đục.
Bọn họ không ngừng di chuyển, lấp loé biến ảo trên bề mặt hành tinh, tàn dư của các đợt tấn công tạo ra những khe lớn và hố trũng ở khắp nơi.
Nhưng chỉ hai phút sau, Hứa Cảnh Minh đã đâm một nhát thương xuyên qua lồng ngực của Đế Uy Phạn. Thân thể của Đế Uy Phạn phát nổ rồi ngưng tụ lại ở đằng xa, tiếp tục tấn công đối thủ.
Một phút sau, Hứa Cảnh Minh đâm thủng thân thể của Đế Uy Phạn một lần nữa.
Đế Uy Phạn ngưng tụ thân thể lần thứ hai, sau đó đứng yên một chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận