Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 1388: (Phần 12) Đại bảo tàng (3)

“Một ngọn núi… được tạo thành từ Nguyên Kim?” Hứa Cảnh Minh cũng có chút mờ mịt.
Ngay cả mỏ quặng Nguyên Kim cũng chỉ có một chút ít Nguyên Kim mà thôi.
Mà một khối Nguyên Kim lớn bằng nắm tay cũng đã được xem là không tồi rồi.
Một đỉnh núi Nguyên Kim? Giá trị đến đâu cơ chứ?
Hứa Cảnh Minh không thể tưởng tượng nổi! Nhưng hắn có thể khẳng định ngọn núi ấy còn giá trị hơn khối đá Nguyên Sơ Thần kia. “Nơi đó là một mảng thiên hôn địa ám, hẳn là có rất nhiều cường giả. Thuyền chủ Bắc Hà nói: “Dù sao đỉnh núi đó vô cùng nổi bật! Cho nên đã thu hút sự tranh đoạt của không ít cường giả. Ta không dám tới gần! Nếu như gặp phải cường giả nửa bước cảnh giới thứ ba vô địch hay Quân chủ Thâm Uyên, thì chỉ sợ là trốn không thoát. “Ta chỉ dạo một vòng ở bên trong rồi chạy ra ngoài, cũng không có thăm dò kỹ càng” Thuyền chủ Bắc Hà nói:
“Trước thì phát hiện một khối đá Nguyên Sơ Thần lớn, sau lại phát hiện một ngọn núi Nguyên Kim! Khu vực bên trong kia còn có bao nhiêu thứ tốt chứ? Ta cũng không dám tưởng tượng”
“Vẽ bản đồ cho ta” Hứa Cảnh Minh lập tức thúc giục.
“Làm gì?” Thuyền chủ Bắc Hà sửng sốt.
“Ta sẽ bố trí phân thân mang ngươi ra bên ngoài” Hứa Cảnh Minh nói: “Hay là ngươi có lá gan tiếp tục tiến vào khu vực bên trong?”
“Không, ta không đi Thuyền chủ Bắc Hà hiểu rõ, liền vung tay lên, điều động một cỗ lực lượng vô hình, tạo ra một tấm bản đồ ở giữa không trung với vật tham chiếu là con sông bên cạnh: “Ngô Minh huynh, ngươi nhất định phải cẩn thận đó.
Đúng rồi, ngươi có thể sắp xếp bao nhiêu phân thân để bảo vệ ta? Chỉ cần ngươi có thể bảo vệ ta rời đi với bảo “Yên tâm đi! Ta sẽ không lấy bảo vật của ngươi” Hứa Cảnh Minh lắc đầu, hắn có nguyên tắc của riêng mình. “Người không cần?” Tuy rằng Thuyền chủ Bắc Hà đã sớm hiểu rõ tính cách của Hứa Cảnh Minh, nhưng khi hắn đã có ý muốn phân chia những bảo vật này, mà Hứa Cảnh Minh vẫn không chút do dự mà từ chối, quả thực đã vật, thì một nửa bảo tàng trong tay ta sẽ thuộc về ngươi!“làm hắn vừa cảm động lại vừa khâm phục.
“Ta sẽ phân ra một trăm phân thân để bảo vệ ngươi ra khu vực bên ngoài” Hứa Cảnh Minh nói.
Hắn cũng muốn cắt cử một nhóm phân thân ra khu vực bên ngoài để săn giết càng nhiều sinh vật bản địa, tích lũy được những ký tự thần bí.
Bảo vật quả thực rất hấp dẫn, nhưng Hứa Cảnh Minh cảm thấy ký tự thần bí cũng rất quan trọng.
“Ta trốn ở bên trong tiểu vũ trụ là được rồi! Lần này có cơ hội thăm dò khu vực thần bí có nguồn gốc từ sự tồn tại chung cực, ta đây đã rất thoả mãn rồi, không có một chút lòng tham nào nữa” Thuyền chủ Bắc Hà cười nói. “Cho dù ngươi không trốn, thì ta cũng phải bắt ngươi trốn! Ngươi ở bên ngoài, chỉ kéo chân ta thôi” Hứa Cảnh Minh vung tay lên, thu Thuyền chủ Bắc Hà vào trong.
Hứa Cảnh Minh ngẩng đầu nhìn về nơi xa.
“Khu vực bên trong?”
Hứa Cảnh Minh phân hoá thành hai, một phân thân tiếp tục ở lại chỗ này, một phân thân khác hoá thành ánh sáng bay về phía khu vực bên trong.
Hai ngày sau.
Hứa Cảnh Minh nhìn những đỉnh núi nối tiếp nhau trước mặt, không thấy được điểm cuối cùng.
“Đây chính là khu vực dãy núi?” Hứa Cảnh Minh càng thêm cẩn thận.
Theo những gì hắn biết được từ Thuyền chủ Bắc Hà, rất nhiều cường giả khủng bố đã tiến vào khu vực bên trong: “Trong khu vực dãy núi, mình có lẽ là kẻ yếu nhất rồi, cho nên nhất định phải hành sự cẩn thận.
Hứa Cảnh Minh thu liễm khí tức, lập tức tiến vào khu vực dãy núi.
Nhưng vào thời khắc này, tất cả ‘sự tồn tại cảnh giới thứ ba trong một phương thời không song song này đều tề tụ tại đây bên ngoài vùng đất vô tận.
Tổng cộng 35 bóng dáng nguy nga thuận theo nhân quả, lần lượt quan sát quá trình khám phá vùng đất thần bí của từng cường giả nửa bước cảnh giới thứ ba.
“Trong số cường giả nửa bước cảnh giới thứ ba giáng lâm tại các ngóc ngách ở biên giới vùng đất thần bí, rất nhiều người đều đang tiến vào khu vực bên trong, nhưng đến nay vẫn chưa tìm ra địa phương đặc biệt nào sao? Vũ Hỏa Quân phóng mắt ra xa, tự hỏi.
“Sự tồn tại chung cực để lại một nơi như vậy, rốt cuộc là vì điều gì chứ?
“Là để công khai những ký tự kia chăng?”
Những sự tồn tại cảnh giới thứ ba này cũng vô cùng nghi hoặc.
Mặc dù những bảo vật ở bên trong vùng đất thần bí trông có vẻ trân quý, nhưng đối với sự tồn tại cảnh giới thứ ba mà nói, chúng quả thực không có ý nghĩa gì. Sự tồn tại chung cực có thể sáng tạo ra một lượng lớn vật chất quý giá như vậy.
Suy đi nghĩ lại, thì những ký tự thần bí đó mới thực sự là món vật phi phàm.
“Ta có thể cảm nhận được một lực lượng chung cực được ẩn chứa bên trong những ký tự này. Chủ Nhân Khắc Dạ lên tiếng.
“Vẻn vẹn chỉ dựa vào ký tự, thì không thể nào đột phá chung cực. Vũ Hỏa Quân lắc đầu: “Ngươi trước tiên phải có được thành tựu trên con đường của chính mình, đạt tới cực hạn của cảnh giới thứ ba, sau đó tự sát trùng sinh, thì mới có thể có một tia hy vọng trở nên chung cực.
“Ừm. Túy Ông gật đầu: “Bốn sự tồn tại chung cực đều đã từng công khai thừa nhận rằng rằng bọn hắn đều là tự sát rồi trùng sinh, cuối cùng cũng đạt được thành công. Đây chính là kinh nghiệm chung của bọn bọ.
“Vậy thì những ký tự này, có lẽ chính là niềm vui nho nhỏ của sự tồn tại chung cực?” Chủ Nhân Khắc Dạ mi cười.
“Con đường chung cực, sao có thể dễ dàng đạt được như vậy? Những ký tự này, nhiều nhất thì cũng chỉ là món vật phụ trợ gia tăng tích lũy của chúng ta mà thôi? Lâu Nghiệp Quân bình tĩnh nói. Mọi người có mặt đều khẽ gật đầu.
1131 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận