Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 1004: (Phần 8) Ngỏ lời mời tới Thất thúc (1)

“Thiếu gia.” Ngô Thất đã nhiều lần tưởng tượng về cảnh tượng gặp lại thiếu gia, nhưng sau khi thực sự nhìn thấy hắn, thì ông lại nhất thời không biết nên nói gì.
Tiểu thư và thiếu gia là hai người để lại dấu ấn sâu đậm nhất trong cuộc đời của Ngô Thất.
Sau khi tỉnh lại ở hiện thực, ông ta từng bước trở thành một trong những nhân viên cấp cao của tập đoàn Phục Ma, từ đó dần dần kết giao với rất nhiều người, nhưng đồng thời cũng càng ngày càng ít quan tâm thì càng lúc càng ít.
“Cha, hắn là ai thế?” Một nam một nữ trẻ tuổi ở bên cạnh đều có chút khẩn trương khi nhìn thấy người đàn ông thần bí đến từ hư không kia.
“Thiếu gia, hai đứa trẻ này là con trai con gái của tôi. Hai con, đây là Ngô Minh đại nhân.”
“Ngô Minh đại nhân.” Hai người kia vẫn không khỏi hoang mang, bọn họ cũng không biết Ngô Minh đại nhân là ai, thế nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi chào.
“Ngô Đàm Thu, Ngô Thành An?” Hứa Cảnh Minh khẽ gật đầu: “Phủ Thành An… đúng thế, phủ Thành An ở thế giới Phục Ma.”
Ngô Thất mỉm cười gật đầu đáp: “Nơi đó mới thực sự là quê hương của ta.”
Ngô Thất không muốn nhớ tới ngôi sao khoáng sản trong hiện thực, cũng không muốn thừa nhận nơi đó là quê hương của mình. Tại phủ Thành An của thế giới Phục Ma, Ngô Thất đã có một cuộc muôn màu muôn vẻ, ông ta vừa được học tập tri thức, võ thuật, cũng như đạo lý làm người, vừa được hưởng thụ sự quan tâm chân chính từ những người xung quanh.
Trong thâm tâm, Ngô Thất đã sớm coi phủ Thành An như quê hương của mình.
“Hai con về trước đi.” Ngô Thất lập tức thúc giục.
“Vâng.” Một nam một nữ trẻ tuổi không dám nói nhiều, lập tức ngoan ngoãn rời khỏi đây.
Hứa Cảnh Minh mỉm cười nhìn chúng: “Bọn họ còn trẻ tuổi, vậy mà đã là sinh mệnh Tinh Không cấp 6 rồi. Chú Thất, hai đứa con của chú rất có thiên phú trên con đường tiến hóa đấy.”
“Ta và mẹ của bọn nó đều là sinh mệnh Tinh Không cấp 8, chắc là nhờ vào gen di truyền, cho nên hai đứa nhỏ cũng có thiên phú.” Ngô Thất hiển nhiên rất hài lòng về hai đứa con của mình, liề vội nói: “Nào, cậu mau mau đi tới chỗ ta, chúng ta từ từ tán gẫu.”

Sau khi về đến nhà, Ngô Thất lập tức sai bảo người máy thông minh đi chuẩn bị món ngon, bản thân ông ta cũng mang ra hai chai rượu vang đỏ để chiêu đãi Hứa Cảnh Minh.
Hai người bọn họ ngồi đối diện nhau, đồng thời cũng có thể nhìn thấy hơn một nửa công trình kiến trúc của hành tinh ngục tù thông qua cửa sổ thủy tinh bên cạnh.
“Thất thúc, chú đã biết thân phận thật của ta ở hiện thực từ lâu rồi đúng không?” Hứa Cảnh Minh cười hỏi.
“Thiếu gia, cậu lấy tên là Ngô Minh ở thế giới Phục Ma, hơn nữa còn gia tăng cảnh giới phục ma với tốc độ nhanh đến chóng mặt.”
Ngô Thất cười nói: “Sau khi hiểu rõ chân tướng của thế giới Phục Ma, tôi mau chóng đoán được thiếu gia nhất định là một tiến hóa giả có thiên phú vô song, cho nên bắt đầu dốc sức tìm kiếm thông tin về “Ngô Minh” ở mạng thế giới ảo, cuối cùng mới biết cậu là Ngô Minh đại nhân – thiên tài chói lọi nhất của tộc đàn nhân loại trong vũ trụ hiện nay. Về sau, ta cũng xem qua một số video về các trận chiến đỉnh cao vũ trụ của thiếu gia, có thể nhìn thấy dấu vết thương pháp của thiếu gia ở thế giới Phục Ma trong những video đó.”
“Thật ra, khi xem những video chiến đấu kia, tôi chỉ liếc nhìn một cái là đã xác định được thân phận của thiếu gia.”
Ngô Thất cười nói: “Suy cho cùng, chúng ta cũng đã sống chung mười mấy năm ròng rã.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu.
Lúc đó, hắn rời khỏi thế giới Phục Ma, rồi lập tức tiến vào hành trình đỉnh cao vũ trụ, cho nên cũng không thay đổi là bao.
“Sao chú không liên lạc với tôi?”
Hứa Cảnh Minh hỏi: “Chú có thể liên lạc với tôi thông qua tập đoàn Phục Ma mà.”
“Sau khi tôi phát hiện thân phận trong hiện thực của thiếu gia, thì cậu đã là một sinh mệnh Bản Nguyên.”
Ngô Thất nói: “Với thân phận hiển hách đến nhường này, cậu muốn gặp tôi thì có thể liên lạc với tôi bất kỳ lúc nào! Nhưng nếu cậu không liên lạc với tôi, thì chứng tỏ là chúng ta… chưa có cơ hội gặp mặt.”
Lúc ấy, Ngô Thất cũng rất do dự.
Ông ta rất muốn gặp thiếu gia, nhưng cũng có chút sợ hãi.
Ông ta rất quan tâm tới thiếu gia, nhưng liệu thiếu gia có quan tâm tới ông ta không?
Thiếu gia có lẽ chỉ coi đây là một hành trình trong thế giới ảo, cảm thấy bọn họ không cần phải gặp nhau ở hiện thực.
Ngô Thất nói: “Tôi cũng không muốn làm phiền cậu.”
“Chú đấy.”
Hứa Cảnh Minh lắc đầu nói: “Tôi quả thực đã biết thân phận của chú từ lâu, thậm chí còn nhờ Khoa Vũ coi sóc chú thay tôi.”
“Khoa Vũ giúp đỡ tôi khá nhiều, thậm chí còn ra mặt giúp tôi thoát tội, hóa ra là vì thiếu gia.” Ngô Thất cũng đã hiểu, ông ta vốn cảm giác Khoa Vũ đại nhân đánh giá cao và coi trọng mình, nhưng bây giờ mới hiểu được căn nguyên.
“Sau khi tôi trở thành sinh mệnh Bản Nguyên, thì vẫn luôn bận rộn nhiều việc.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Ta định sắp xếp công việc xong xuôi, thì mới tới gặp Thất thúc.”
“Cậu hiện đã giải quyết xong xuôi hết thảy rồi à?” Ngô Thất hỏi han.
“Hiện giờ thì…”
Hứa Cảnh Minh cười nói: “Tạm coi là như vậy, dù sao thì tôi cũng không cần tham gia vào chiến trường ở các vùng biên giới.”
Ngô Thất khẽ gật đầu, ông ta có nghe nói tới chiến trường biên giới, nhưng cũng không có tư cách để đi đến nơi đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận