Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 138: Hứa Cảnh Minh bùng nổ (3)

“Vút.”
Vương Di lao ra khỏi tòa nhà, bắn đi một mũi tên.
“Ngăn lại.”
Trương Thành cầm hai tấm khiên lớn sẵn sàng chặn mũi tên.
“Vút vút vút.”
Tôn Lạp bắn liên tiếp ba mũi tên vào Dương Thanh Thước. Dương Thanh Thước có chút chật vật không chịu nổi, Triệu Phàn lúc này lại chém tới một đao.
Bang—
Chỉ với một nhát chém, Dương Thanh Thước đã bay về phía sau vài thước, đại hùng (con gấu lớn) Lưu Xung Viễn ngay lập tức bị chặn lại bằng song khiên, Triệu Phàn và Trương Phượng lập tức bao vây lấy hắn. Tuy Trương Phượng đang bị thương ở bụng, nhưng hắn còn sót lại chút sức lực, vẫn có thể tạo ra uy hiếp ở mức độ nhất định.
“Tôn Lạp đã quá quen thuộc với những chiêu thức của chúng ta. Hắn ta cứ đứng theo dõi như vậy, thật khó để chiến đấu.”
Giọng của Dương Thanh Thước vang lên trong kênh truyền âm.
“Phốc.”
Mũi tên của Tôn Lạp xuyên qua bộ giáp, đâm trúng đầu gối Lưu Xung Viễn. Mặc dù được bảo vệ bởi áo giáp nặng nề, nhưng vết thương này cũng khiến bộ dáng của Lưu Xung Viễn trở nên lảo đảo, Triệu Phàn nhân cơ hội chém một đao vào chân Lưu Xung Viễn và khiến hắn ngã quỵ.
“Vút.”
Tôn Lạp bắn một mũi tên trúng Dương Thanh Thước, khiến hắn lại càng thêm chật vật hơn nữa.
Vương Di cũng bắn tên, nhưng Trương Thành kịp thời dùng hai tấm khiên lớn, dốc toàn lực để bảo vệ Triệu Phàn và Trương Phượng.
“Đội trưởng, tôi không chịu nổi nữa.”
Lưu Xung Viễn ngã xuống đất, đối mặt với thế tấn công bủa vây, hắn cố gắng hết sức dùng khiên bảo vệ đầu, lo lắng nói trong kênh truyền âm.
“Triệu Phàn quá mạnh.”
Dương Thanh Thước cố gắng hết sức để né tránh, đồng thời ngăn chặn từng mũi tên.
Hứa Cảnh Minh nghe thấy tiếng nói trong kênh truyền âm.
“Áp lực do tiền bối tạo ra vẫn chưa đủ.”
Hứa Cảnh Minh có chút tiếc nuối, tuy bộ pháp của hắn đã bộc phát đủ mạnh, nhưng vẫn chưa đủ để đột phá cấp ba.
“Chính lúc này.”
Hứa Cảnh Minh bất ngờ hét lên.
Bùm! Bùm!
Chân của Hứa Cảnh Minh như muốn nổ tung, tốc độ tăng lên một cách chóng mặt, khiến Thiết Liên Vân đang chiến đấu ở phía đối diện cũng cảm thấy choáng váng. Tốc độ của Hứa Cảnh Minh lúc này đã vượt xa hắn, Thiết Liên Vân căn bản không thể đuổi kịp.
“Mau tránh ra!”
Thiết Liên Vân tức giận hét lên.
Triệu Phàn, Trương Phượng, Trương Thành, Tôn Lạp đồng thời nhìn về phía hai người Hứa Cảnh Minh và Thiết Liên Vậy, lập tức thấy một bóng người mờ ảo màu đỏ sậm đang lao tới với tốc độ vô cùng kinh khủng.
“Không ổn rồi.”
Triệu Phàn cùng Trương Phượng lập tức tránh ra ngoài.
“Hự.”
Trương Thành mặc áo giáp hạng nặng nên tốc độ di chuyển khá chậm, hắn lập tức nâng song khiên lên đỡ, muốn chống cự.
“Bang!”
Hứa Cảnh Minh lao về phía Trương Thành, áp dụng chiêu thức ‘Bát Cực Băng’ bằng khiên pháp. Khiên trong tay phải của hắn mạnh mẽ va chạm vào Trương Thành đang mặc áo giáp hạng nặng.
Khi mặc áo giáp hạng nặng, tuyển thủ có thể không cần lo lắng về đòn tấn công bằng vũ khí, nhưng đối với binh khí hạng nặng thì quả là một mối nguy lớn.
“Bát Cực Băng” kết hợp với sức mạnh từ cơ thể đã đạt đến trình độ tiến hóa cấp cao bùng nổ sức mạnh, uy lực đúng là không thể tưởng tượng được.
“Bang!”
Trương Thành mang theo song khiên bay thẳng lên không trung, toàn thân tuôn ra đầy máu, nội tạng bên trong cơ thể đã vỡ nát từ lâu, cả người hắn lập tức biến thành hư vô, hai mảnh khiên lớn còn sót lại bị ném ra xa.
Ba người đang chạy trốn là Triệu Phàn, Trương Phượng và Tôn Lạp cũng khẽ run lên. Ngay cả Thiết Liên Vân, người đang định đuổi theo Hứa Cảnh Minh, cũng cảm thấy cũng chân mình mềm nhũn.
Cao thủ mặc áo giáp hạng nặng đã bị đập tan thành hư vô?
“Ôi—”
“Cái quái gì vậy?”
“Tôi bị hoa mắt sao?”
Hơn một tỷ khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp của chính phủ đều vô cùng kinh ngạc, vô số âm thanh náo động như thể có cơn bão lớn cuốn phăng nơi đây.
Tuy nhiên, trong bản đồ chiến trường, bóng dáng đỏ sậm có phần quỷ dị di chuyển quá nhanh, đi thêm hai bước nữa liền tới được nơi Trương Phượng bị thương đang đứng.
“Bang!”
Trương Phượng lộn nhào, máu tươi phun ra theo đường bay, cả người hóa thành hư vô.
Vô số khán giả lại lần nữa bất ngờ.
“Một lần nữa!”
“Điên rồi!”
Hứa Cảnh Minh nhìn chằm chằm Triệu Phàn.
Lúc này, Triệu Phàn giống như một con thỏ bị hổ rình mồi, hắn cảm thấy bản thân rất mạnh, nhưng uy thế của Hứa Cảnh Minh lại quá kinh khủng.
Sau khi hoàn toàn bộc phát, sức mạnh ‘thân như lửa đốt’ của Hứa Cảnh Minh còn kinh khủng hơn cả Liễu Hải!
Bùm, bùm, bùm.
Mỗi bước đi đều như sấm sét, hắn chỉ cần ba bước đã đuổi kịp Triệu Phàn, Triệu Phàn nghiến răng dừng lại, muốn dùng đao kháng cự.
“Bang!”
Bóng người giống như yêu ma lao tới, Hứa Cảnh Minh cầm một khiên đập tới như thể thế giới đã bị đảo lộn, phát ra âm thanh va chạm giống như một quả đạn pháo. Cả người Triệu Phàn lộn nhào, phun ra dòng máu dọc theo đường bay, thân thể liền biến mất.
Thần tiễn thủ Tôn Lạp vốn đang đứng cách xa nhất, hắn nhanh chóng chạy trốn xa hơn nữa.
“Giao Tôn Lạp cho ba người các cậu.”
Hứa Cảnh Minh dừng lại, quay đầu nhìn Thiết Liên Vân.
“Vâng, đội trưởng.”
Lưu Xung Viễn đứng dậy, Dương Thanh Thước và Vương Di cũng kinh ngạc, không kìm được lớn tiếng trả lời, sau đó đồng loạt đuổi giết Tôn Lạp.
Thiết Liên Vân nhìn Hứa Cảnh Minh, ánh mắt lộ vẻ căng thẳng.
Vào lúc này, toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp của chính phủ Trung Quốc hoàn toàn sôi trào!
Tất cả mọi người cảm thưởng như muốn phát điên.
“Đây là Hứa Cảnh Minh sao?”
“Vương Tiên Cô ngu ngốc, Hứa Cảnh Minh thật sự ở nhóm cao thủ cấp ba sao?”
“Trời ạ, Hứa Cảnh Minh sao lại mạnh như vậy?”
“Khiên của hắn, sao lại đáng sợ như vậy!!!”
Tiền thưởng của Hứa Cảnh Minh bùng lên nhanh như núi lửa, không ngừng tăng cao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận