Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 567: (Phần 5) Mua chuộc (3)

Hứa Cảnh Minh bước tới, nhìn về phía người máy thông minh: “Và vị hạm trưởng Eyong này.”
Với ý thức tâm linh nhạy cảm của Hứa Cảnh Minh, hắn có thể nhận ra rằng người máy thông minh kia không phải là một sinh mệnh tinh không bình thường.
“Vì nhiệm vụ của mình, tôi phải ngồi trên phi thuyền.”
Hạm trưởng Eyong mỉm cười, hắn ta nói: “Đây chỉ là một người máy thông minh, có thể thay mặt tôi thưởng thức phong cảnh ở nền văn minh Trái Đất.”
“Phong cảnh ở nền văn minh Trái Đất như thế nào?” Hứa Cảnh Minh hỏi.
“Trái Đất là một hành tinh xinh đẹp.”
Hạm trưởng Eyong khen ngợi: “Phúc lợi của nền văn minh nơi đây rất tốt, con người trên toàn hành tinh đều có thể an cư lạc nghiệp. Thậm chí, mỗi người đều có mũ trò chơi ảo và có thể bước vào thế giới ảo! Ha ha… Ở nền văn minh Hắc Nguyệt của chúng tôi, nhiều hành tinh có sự sống với nghề nghiệp chủ yếu là làm nông và làm gỗ căn bản không có cơ hội bước vào máy chủ ảo, những nhà cầm quyền chúng tôi không thể để tất cả người dân vào trong thế giới ảo được. Tuy nhiên nền văn minh Trái Đất lại làm được điều đó, chứng tỏ thực lực đúng là rất đáng gờm.”
“Nền văn minh Trái Đất chúng tôi chỉ là một hành tinh có sự sống, mà nền văn minh Hắc Nguyệt lại gồm có nhiều thiên hà.” Tổng thư ký Angus tâng bốc đối phương.
Hạm trưởng Eyong khẽ cau mày.
“Các người thể để chúng tôi nói chuyện riêng với một mình Hứa Cảnh Minh được không?” Hạm trưởng Eyong nhìn tổng thư ký Angus.
Tổng thư ký Angus và cục trưởng Chu quay đầu nhìn nhau.
“Được.”
Tổng thư ký Angus và cục trưởng Chu nhìn Hứa Cảnh Minh, sau đó họ lập tức rời khỏi sảnh tiếp tân.
Bên trong sảnh lễ tân.
Đại sứ Shavani, người máy đại diện cho hạm trưởng Eyong và Hứa Cảnh Minh lần lượt ngồi xuống.
“Hứa Cảnh Minh.”
Hạm trưởng Eyong thốt lên: “Anh quá ưu tú! Chỉ cần hai năm, anh đã có thể tu luyện được tới sinh mệnh tinh không cấp bảy. Sự xuất sắc của anh… không phù hợp với sự yếu kém của nền văn minh Trái Đất.”
“Ồ?” Hứa Cảnh Minh lắng nghe, không vội nói.
“Nền văn minh Trái Đất quá yếu ớt.”
Hạm trưởng Eyong nói: “Họ có biết làm thế nào để nuôi dưỡng một cao thủ tiến hóa không? Ngoại trừ một lượng xu vũ trụ nhỏ nhoi, nền văn minh Trái Đất không thể cho anh thêm bất cứ thứ gì.”
“Còn nền văn minh Hắc Nguyệt chúng tôi đã sinh ra biết bao học giả vĩ đại, thậm chí, thời đại nào chúng tôi cũng có nguyên sinh mệnh!”
Hạm trưởng Eyong nhìn Hứa Cảnh Minh: “Chúng tôi biết rất rõ cách nuôi dưỡng một nhân tài thành nguyên sinh mệnh, biết cả cách nuôi dưỡng các học giả vĩ đại.”
“Với tài năng của anh, nếu cứ ở tại nền văn minh Trái Đất thì sẽ rất lãng phí.”
Hạm trưởng Eyong nói: “Hôm nay tôi đến đây, chân thành muốn mời anh gia nhập nền văn minh Hắc Nguyệt! Cả gia đình anh cũng có thể tiến vào tới nền văn minh Hắc Nguyệt chúng tôi. Thậm chí, bạn bè anh và người thân của họ cũng đều có thể tới nền văn minh Hắc Nguyệt. Nền văn minh Hắc Nguyệt chúng tôi chào đón mọi người.”
“Di dân?”
Hứa Cảnh Minh mỉm cười: “Hạm trưởng Eyong nên biết rằng, với thực lực của mình, tôi có thể dễ dàng nhập cư vào vô số nền văn minh trong vũ trụ.”
Vẻ mặt của hạm trưởng Eyong hơi thay đổi, sau đó hắn cười nói: “Thế nhưng. các nền văn minh khác chắc chắn sẽ không dồn toàn lực để bồi dưỡng anh. Mặt khác, nền văn minh Hắc Nguyệt chúng tôi có thể làm như vậy, chúng ta có thoả thuận điều này trong hiệp ước, hệ thống mạng lưới thế giới ảo sẽ chứng kiến tất cả.”
“Chúng tôi có thể hứa sẽ tặng cho anh 100 tỷ xu vũ trụ, bên cạnh đó còn có lượng tài nguyên dồi dào.”
Hạm trưởng Eyong nói: “Tôi tin rằng không có bất cứ nền văn minh nào khác có thể đưa ra điều kiện như vậy.”
“Ha ha, 100 tỷ xu vũ trụ có thể mua được một hành tinh có sự sống chưa được khai thác.”
Hứa Cảnh Minh mỉm cười: “Dù sao đi nữa, tôi cũng chỉ là một sinh mệnh tinh không cấp bảy. Mặc dù có chút tài năng, nhưng tôi biết rằng không ai sẵn sàng tặng tôi 100 tỷ xu vũ trụ.”
“Chúng tôi nguyện ý làm vậy.” Hạm trưởng Eyong nhìn Hứa Cảnh Minh.
“Đó là bởi vì huân chương Xích Mông cản trở việc các người đến khai phá nền văn minh Trái Đất.” Hứa Cảnh Minh nói.
Vẻ mặt của Hạm trưởng Eyong đông cứng lại.
Đúng thế.
Hứa Cảnh Minh nắm giữ một lượng rất nhỏ cổ phần trong nhóm cổ đông của nền văn minh Trái Đất, đứng đây với tư cách là cổ đông, hiệp ước khai hoang mà nền văn minh Hắc Nguyệt sắp ký ít nhất phải đạt tới mức độ công bằng tối thiểu.
Trong trường hợp đó, nền văn minh Hắc Nguyệt sẽ mất ít nhất hàng nghìn tỷ!
Vì vậy, họ sẵn sàng cho Hứa Cảnh Minh 100 tỷ!
Bằng không, cho dù mời sinh mệnh tinh không cấp tám di dân, cũng không cần trả giá lớn như vậy.
“Hứa tiên sinh.”
Đại sứ Chavani cuối cùng cũng mở miệng, ông ta cười nói: “Là một con người, cậu đang theo đuổi điều gì? Đó là tương lai tiến hóa của cá nhân cậu, hay gia đình và bạn bè của cậu? nền văn minh Hắc Nguyệt chúng tôi sẽ mang đến cho cậu một tương lai tốt đẹp hơn.”
“Hai vị.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Nền văn minh Trái Đất là quê hương của tôi! Nếu một người phản bội nền văn minh quê hương của mình, cho dù hắn ta có thể sống một cuộc sống thượng đẳng trong các nền văn minh khác… Vậy thì cũng chỉ là chó nhà có tang!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận