Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 132: Tôi? Tôi chính là một phần của võ thuật! (1)

Ở vùng ngoại ô thành phố Tân Môn, trong một nhà máy lớn gần như trống không, chỉ có một ít bàn thiết bị ở trong góc và hai robot bảo trì.
Trong nhà máy trống trải, có một người đàn ông thấp bé, mập mạp với đôi chân trần, tay trái cầm khiên còn tay phải cầm đao.
“Hự.”
Tiến lên một bước, bóng người mờ mịt vọt ra hơn mười mét, tiếp theo một đao vun vút phóng ra phía trước, lao nhanh như muốn xé rách không khí đồng thời tạo ra những thanh âm lớn, vang dội trong không gian yên tĩnh của nhà xưởng vắng lặng.
Lại tiến thêm một bước, hắn vọt ra hơn mười mét, ném tấm khiên ra, trong không trung tiếp tục có tiếng ầm ầm vang lên.
Tiến bộ dùng đao và khiên… Lần lượt từng bước một, người đàn ông mập mạp im lặng luyện tập, bước chân nặng nề làm cho mặt đất rung lên, âm thanh duy nhất phát ra là tiếng khiên và đao va vào nhau, xé rách bức màn yên tĩnh trong nhà xưởng bỏ trống.
Tưởng chừng đây đều là những động tác đơn giản, nhưng nếu bất kỳ cao thủ nào nhìn thấy đều sẽ không nói nên lời.
Động lượng cơ thể sinh ra do di chuyển hoàn toàn chuyển hóa thành sức mạnh của ‘đao chặt’, còn động lượng của tiến công được chuyển hóa thành sức mạnh của khiên, khiến mọi đòn đánh đều rất kinh người. Điều đáng sợ nhất là, đối với một gã béo lùn mà nói, những động tác này dễ như ăn bánh, căn bản là không cần để tâm nhiều, chúng hoàn toàn đã trở thành bản năng.
“Két—”
Cửa nhà máy mở ra, một người phụ nữ hơi mập mang theo một hộp cơm lớn đi đến. Sau khi cô bước vào, cửa nhà máy tự động đóng lại.
“Sư huynh.”
Người phụ nữ mập mạp cười nói.
Thiết Liên Vân dừng lại, hắn quay đầu lại thì thấy người phụ nữ đang mỉm cười, hắn bỏ khiên với đao xuống, đi tới hỏi: “Vợ à, hôm nay ăn gì vậy?”
“Đương nhiên là món anh thích.”
Người phụ nữ hơi mập bước tới bàn ăn trong góc, lần lượt lấy ra từng tầng nhỏ của hộp cơm rồi đặt lên bàn, có năm món ăn, một bát canh và một phần cơm lớn.
“Thơm quá, đói bụng ghê.”
Thiết Liên Vân nhanh chóng rửa tay ở bồn nước nhỏ bên cạnh, sau đó hắn ngồi xuống ăn cơm, ăn một cách nhanh chóng.
“Anh xem, bây giờ mỗi ngày anh đều luyện tập 16 tiếng trong thế giới ảo rồi, ra ngoài thế giới thực mà anh vẫn tiếp tục tập luyện à?”
Người vợ nói: “Con gái ở nhà anh không để ý tới, công việc kinh doanh của gia đình anh cũng mặc kệ.”
“Không phải đã có em rồi sao?”
Thiết Liên Vân cười nói: “Em bảo anh gia nhập chiến đội Kim Bằng, anh liền tham gia! Với lại, nhà chúng ta cũng không thiếu tiền, việc kinh doanh cứ để thuận theo tự nhiên đi. Còn về phần con gái à? Vợ à, em vất vả rồi.”
“Em biết rõ anh là người như thế nào, trước khi gả cho anh, em cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.”
Người vợ bất lực nói: “Chỉ là anh không còn trẻ. Anh đã gần bốn mươi tuổi rồi, anh định cứ tiếp tục vất vả như vậy cả đời sao?”
“Vợ à, có thể em cảm thấy đây là công việc vất vả, nhưng đối với anh thì đó lại là niềm vui.”
Thiết Liên Vân nói: “Anh cảm thấy hành trình theo đuổi vị trí số một thế giới và trở thành người mạnh nhất vô cùng thú vị! Khi gặp một đối thủ mạnh, anh sẽ tìm mọi cách để đánh bại hắn! Mỗi lần vượt qua những đối thủ xứng tầm, anh đều cảm thấy rất thoả mãn!”
Cô vợ gật đầu nói: “Vòng hai anh nắm chắc chứ?”
“Không.”
Thiết Liên Vân nói: “Hậu bối Hứa Cảnh Minh thật sự là một thiên tài! Nếu không phải hắn quá say mê võ thuật, tham gia cuộc thi quy mô thế giới từ quá sớm, nếu hắn chịu tích lũy thêm hai năm nữa, Hứa Cảnh Minh rất có khả năng sẽ giành được ngôi vị vô địch thế giới ở tuổi ngoài 20. Còn anh thì sao? Trong số rất nhiều học trò của sư phụ, tài năng của anh chỉ có thể coi là ở mức trung bình, anh đã nhận ra được điều này từ lâu rồi.”
“Nhưng anh đã ba lần giành chức vô địch thế giới, đồng thời cũng là người giành được ngôi vị đó nhiều nhất ở nước ta.”
“Bởi vì anh là người luyện tập điên cuồng nhất.”
Thiết Liên Vân nói: “Anh luyện tập vào cả buổi sáng, buổi tối, và ngay cả ban đêm. Ngoại trừ thời gian ngủ nghỉ, hầu như lúc nào anh cũng tập. Mỗi khi cơ thể mệt mỏi, anh chỉ tập các động tác đơn giản, còn khi cơ thể hồi phục lại bình thường, anh lập tức rèn luyện toàn thân.”
“Anh luyện tập tới mức, ngay cả lúc ngồi ăn cơm cũng nghĩ tới võ thuật, hay ngay khi lên giường đi ngủ cũng đều mơ về võ thuật.”
“Cứ như vậy, anh và các chiêu thức võ thuật như được hòa làm một.”
Thiết Liên Vân nói.
Người vợ nhìn chồng mình, cô cảm nhận được áp lực vô hình đang đè lên vai chồng.
“Sư phụ Liễu Hải là người rất tài năng, ông ấy từng đứng số một thế giới lúc trước. Lôi Vân Phóng cũng không vừa, Thâp pháp của hắn xứng danh số một thế giới! Còn anh thì sao? Anh từng vấp ngã rất nhiều, số lần thua cũng đếm không xuể.”
Thiết Liên Vân nói: “Nhưng khi anh vượt qua từng đối thủ một, một lần, rồi lại một lần nữa giành được chức vô địch thế giới.”
“Anh nghĩ rằng, có thể anh nhất thời tụt phía sau.”
“Nhưng… Cuối cùng, người nắm giữ danh hiệu đệ nhất thế giới, nhất định phải là anh!”
Thiết Liên Vân nói: “Bởi vì, tất cả bọn họ đều đơn giản là tập luyện võ thuật. Còn anh? Anh là một phần của võ thuật!”
Ánh mắt của Thiết Liên Vân nóng rực.
Cô vợ mỉm cười nhìn chồng. Từ cô nhìn thấy người đàn ông này một mình luyện đao trên đôi chân trần ở bãi tập của đội tuyển quốc gia vào đêm hôm đó, cô thật đã bị thu hút bởi Thiết Liên Vân.
“Em tin rằng anh sẽ là người đứng số một thế giới.”
Người vợ nói.
“Thực ra, đặt chân lên ngôi vị số một thế giới không phải là điều hấp dẫn nhất.”
Thiết Liên Vân bộc bạch: “Mà điều hấp dẫn nhất chính là quá trình giành được ngôi vị đó! Đánh bại từng đối thủ mạnh!”
Sau bữa trưa, Thiết Liên Vân tiếp tục lấy khiên âm đao rồi luyện tập một mình trong nhà máy.
Hắn nhất định phải có một trái tim sắt đá để chịu đựng sự gian khổ này mãi mãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận