Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 467: (Phần 4) Cố gắng tích cóp tiền (3)

“Thật là xui xẻo, ngồi ăn bữa cơm cũng đụng phải Thân Công Phó.” Trương Khả trút nỗi bất mãn sau khi rời khỏi nhà hàng.
“Con cháu gia tộc Thân Công là người để chúng ta gây sự sao? Trong mắt người khác, chúng ta chính là chó.” Tiền Diêm bĩu môi.
“Là chó điên.” Hứa Cảnh Minh nói thêm.
“Đội trưởng không nên tức giận, những nhân vật lớn ở đế đô nhìn chung sẽ không so đo với chúng ta.”
Trương Khả nói: “Trong gia tộc Thân Công, địa vị của Thân Công Phó này không được xếp vào năm người đứng đầu thế hệ trẻ, vị đường ca Thân Công của hắn chưa đầy ba mươi tuổi đã làm quan nhị phẩm, thậm chí còn nhận được sự coi trọng Đế Quân, thanh danh vô cùng vang dội. Còn tên Thân Công Phó kia chẳng là cái thá gì, hắn toàn mang tiếng xấu, nhưng lại rất kiêu ngạo khi đứng trước mặt chúng ta.”
“Dù hắn kiêu ngạo đến đâu, chúng ta cũng phải nhịn.” Tiền Diêm lắc đầu, người ta sinh ra đã mang tước vị trên mình, hơn nữa còn là một gia tộc lớn mạnh!
“Không ít người trong gia tộc Thân Công trở thành vệ binh Huyết Vũ.”
Trương Khả nói: “Còn người đứng đầu gia tộc Thân Công hiện đang là là quốc công! Là trọng thần của đế quốc! Ông ta chỉ cần động một ngón tay thôi cũng đủ khiến chúng ta thịt nát xương tan.”
Hứa Cảnh Minh biết được sức mạnh của gia tộc Thân Công cũng là nhờ hắn thu thập thông tin từ mạng thế giới ảo.
Thông tin ghi lại.
Hơn 300 năm trước, trong một lần tranh đoạt hoàng vị ở đế quốc, 3000 tử sĩ xuất thân từ gia tộc Thân Công đã hết lòng ủng hộ, đưa một vị hoàng tử lên ngai vàng. Tất cả 3000 tử sĩ đó đều là cao thủ cấp hai!
……
……
Buổi đêm.
Thân Công Phó bước xuống thuyền hoa lắc lư, tâm trạng rất thoải mái.
“Công tử.” Thị vệ đã đợi rất lâu.
“Ừm.”
Thân Công Phó xuống xe, thuận miệng hỏi: “Đã đưa tiểu nương tử nhà họ Trương tới biệt viện chưa?”
“Chúng ta đã giết tên họ Trương, còn vị nương tử đã bị trói lại và đưa đến biệt viện.” Hộ vệ thấp giọng nói.
“Làm tốt lắm.”
Thân Công Phó nhướng mày một cái, tâm trạng rất tốt, hạ rèm xe xuống.
Nghĩ đến thân hình đầy đặn của tiểu nương tử họ Trương, Thân Công Phó liền cảm thấy ngứa ngáy.
“Đại bá cũng thật là, chỉ đối xử tốt với con của mình!”
Thân Công Phó nhìn xe ngựa, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi: “Ba người con trai của ông ta đều là quan viên, đại ca là quan nhị phẩm. Tam ca cũng là Thiên hộ vệ binh Huyết Vũ! Còn ta thì sao? Ta đi xin làm quan, đại bá lại để cho ta đi chép sách ở thư viện? Nói rằng muốn mài giũa tính khí của ta?”
“Cha ta mất sớm, nếu không thì làm gì đến lượt ông làm chủ gia tộc.” Thân Công Phó nghĩ thầm.
Hắn rất bất mãn.
Mặc dù ở bên ngoài, hắn kiêu ngạo, ngang tàng, nhưng trong gia tộc, hắn bị đàn áp nghiêm trọng! Hắn phải chịu đủ loại bất công!
“Hộ vệ của ta, ta phải tự mình nuôi! Ta muốn mua nhà còn phải tự bỏ tiền ra mua. Nếu thuê hộ vệ cấp một, một năm sẽ phải trả hai ba mươi ngàn lượng bạc! Xung quanh đại ca có một nhóm thị vệ hàng đầu. Còn ta đây, ta muốn tự mình chiêu mộ! Nhưng ngay cả một cao thủ cấp một cũng không nỡ.” Ánh mắt Thân Công Phó hiện lên đủ loại hung ác, trong lòng hắn cũng ngổn ngang suy nghĩ.
Lấy thân phận của hắn, nếu muốn giữ thể diện, mỗi tháng cũng phải chi tiêu một khoản lớn. Các khoản chi tiêu khác nhau của gia tộc đã kìm hãm khiến Thân Công Phó càng thêm bất mãn.
Đột nhiên—
Phốc phốc phốc!
âm thanh liên tục vang lên.
“Hả?” Vẻ mặt Thân Công Phó thay đổi, lập tức vén rèm xe lên, liền thấy năm tên thị vệ ngã xuống, duy chỉ còn một tên thị vệ nhưng ngay lập tức cũng chết bởi một nhát đâm vào ngực, sau khi đỡ được hai chiêu.
“Hự hự—” Hộ vệ kia bị ngân thương đâm xuyên qua, trường thương vừa rút ra, hắn liền kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã xuống đất.
Thân Công Phó nhìn người đàn ông mặc đồ đen đầy hoài nghi.
Người đàn ông mặc đồ đen đeo mặt nạ bằng đồng và cầm một cây ngân thương đi tới.
“Tha mạng, vị đại hiệp này tha mạng.”
Thân Công Phó nói: “Ta có tiền, có tiền! Ai kêu ngươi tới, ta sẽ cho gấp đôi!”
“Gấp đôi?”
Người đeo mặt nạ đồng khàn giọng nói: “Tiền thưởng cho tính mạng ngươi cũng không thấp đâu.”
“Ta có một ít vàng ở đây.”
Thân Công Phó lập tức lấy một bao từ trong ngực: “Ở đây có ít nhất một trăm lượng vàng! Ngoài ra, khối ngọc bích quý giá này của ta… cũng đáng giá ít nhất một trăm lượng vàng. Ta, ta… Còn có vài tờ ngân phiếu này, chúng đều dùng chung một văn tự mật là ‘thu, gió, lá, tuyết’.”
“Không?”
Người đàn ông đeo mặt nạ bằng đồng nói: “Quá ít.”
“Không, không, ngươi cho ta trở về, trong nhà ta vẫn còn.”
Thân Công Phó vội vàng nói: “Ta là con cháu gia tộc Thân Công, ta có tước vị bên người, ngươi không thể giết ta, nếu ngươi giết ta, ngươi cũng xong đời! Trên trời dưới đất… ngươi không thể trốn thoát.”
“Phốc.”
Một thanh phi đao cắm thẳng vào giữa hai lông mày của Thân Công Phó.
Hai mắt Thân Công Phó trợn trừng, hắn không thể tin được, rốt cuộc là thế lực nào dám giết chết con cháu của gia tộc Thân Công?
Người đàn ông đeo mặt nạ đồng kiểm tra cơ thể Thân Công Phó một chút, sau đó cầm lấy bao, khối ngọc bích, ngân phiếu, hắn cất tất cả những vật này vào trong ngực rồi mang theo thi thể của hai thị vệ cấp hai. Bởi vì những hộ vệ khác bị giết bởi thanh phi đao, còn hai hộ vệ này… bị giết bởi thương!
“Vù vù.”
Mang theo hai thi thể, người đàn ông đeo mặt nạ đồng nhanh chóng biến mất rời đi.
Bịch! Bịch!
Không mặt hai cái xác trở nên biến dạng, buộc bằng đá và ném xuống hồ.
Người đàn ông đeo mặt nạ đồng nhìn hai xác chết chìm xuống, mặt hồ tối tăm lăn tăn vài gợn sóng.
“Đường đường là con cháu gia tộc Thân Công, bên ngoài phách lối, phô trương lớn như vậy… Mà chỉ đem theo ngần ấy hộ vệ tùy thân?”
Người đeo mặt nạ đồng nhìn vào bao: “Ngựa không lén ăn cỏ ban đêm sẽ không béo, làm một vệ binh Huyết Vũ thành thật cũng sẽ chỉ kiếm được ba, năm ngàn lượng bạc một năm. Đương nhiên ta phải tìm cách khác để kiếm tiền. Giết chết con cháu gia tộc Thân Công này xem ra cũng không thu được nhiều lắm.”
Người đàn ông đeo mặt nạ đồng bỏ mặt nạ ra, để lộ khuôn mặt của Hứa Cảnh Minh.
“Thực sự xin lỗi danh tiếng của gia tộc Thân Công vì số vàng bạc này.” Hứa Cảnh Minh thầm nói.
Gia tộc Thân Công rất đáng sợ sao?
Là một người chơi công dân vũ trụ, hắn sẽ sợ sao?
“Khi nào mình mới có thể tiết kiệm được 10.000 lượng vàng? Hừ, không thể vội vàng được! Không kiêu ngạo, phải kiên nhẫn, kiên định, cố gắng tích cóp thật chậm rãi.” Hứa Cảnh Minh nghĩ thầm, trong nháy mắt đã rời đi.
P.s: hóng đề cử, hóng KP
Bạn cần đăng nhập để bình luận