Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 886: (Phần 7) Tìm người giúp đỡ (4)

“Ẩn Tiêu.”
Saran vốn có làn da màu đỏ, nhưng sắc mặt hiện giờ lại càng thêm đỏ bừng, hai mắt như sắp bốc cháy đến nơi. Ông ta nhíu mày nói: “Chúng ta đã quen biết với nhau mấy chục nghìn năm rồi, tôi lên tiếng mời ông giúp đỡ, cũng đã nói với ông rằng tôi và cậu ta là bạn tốt! Cậu ta chấp nhận trả lại công lao gấp đôi, vậy mà ông còn thấy không đủ à?”
“Đây vốn là một giao dịch, đôi bên thuận mua vừa bán.” Ẩn Tiêu lạnh nhạt đáp: “Tôi đã nể mặt ông lắm rồi, nếu không thì tôi chẳng tới gặp cậu ta đâu.”
“Ông nể mặt tôi, mà đòi hỏi công lao gấp đôi, còn cộng thêm năm triệu tỷ xu vũ trụ sao?” Saran tức giận: “Ông không cảm thấy cái giá này hơi quá đáng à?”
“Tôi chỉ nể mặt ông, chứ không nể mặt cậu ta, cho nên không thể không lấy đắt.” Ẩn Tiêu mỉm cười, sau đó cầm ly rượu lên rồi khẽ uống một hớp: “Dù sao đi nữa, tôi cũng đã hơn tám mươi nghìn tuổi, suốt ngày liều mạng trên chiến trường cũng để kiếm được một chút lợi ích này. Đại hội trao đổi công lao sắp tới là một cơ hội hiếm có khó tìm, tôi tất nhiên phải tích lũy nhiều chút cho gia tộc.”
Saran nhìn ông ta: “Dựa theo quy tắc bình thường, ông đòi hỏi công lao gấp đôi như vậy cũng đã rất cao rồi! Cho dù ông muốn cống hiến cho gia tộc, nhưng cũng không nên đưa ra cái giá này!”
“Hứa Cảnh Minh là thiên tài nhất nhì trong viện nghiên cứu Nguyên Sơ, tập đoàn Lê Mộc còn đang ăn nên làm ra trong vực vũ trụ Thợ Săn, cậu ta chắc chắn đã tích lũy rất nhiều.”
Ẩn Tiêu lắc đầu: “Đáng tiếc, người này keo kiệt hơn những gì tôi nghĩ.”
Saran không còn gì để nói.
“Saran, ông đối xử với cậu ta quá tốt.”
Ẩn Tiêu lắc đầu nói: “Thiên tài của viện nghiên cứu Nguyên Sơ muốn có bảo vật của tháp học Vĩnh Hằng chúng ta, tất nhiên phải chấp nhận bỏ ra một miếng bánh to rồi. Còn thiên phú ấy hả? Tôi nói thật, cậu ta có thể trở thành sinh mệnh Bản Nguyên một cách nhanh chóng, cũng không có nghĩa là con đường tiến hóa lên cấp 9, cấp 10 của cậu ta cũng thuận lợi trôi chảy như vậy. Nói không chừng, cậu ta phấn đấu cỡ đời này, cũng chỉ đạt đến cấp bậc cỡ tôi mà thôi.”
“Huống chi, cho dù cậu ta trở thành cường giả Truyền Thuyết Vũ Trụ, thì cũng là cường giả Truyền Thuyết Vũ Trụ của viện nghiên cứu Nguyên Sơ. Còn tôi là một vương gia của tháp học Vĩnh Hằng, cậu ta không ảnh hưởng tới tôi được.”
Ẩn Tiêu nói.
Sau khi Hứa Cảnh Minh rời khỏi tòa lầu kia, hắn đi đến một bãi cỏ cách đó không xa, sau đó tìm một vị trí trống trải rồi ngồi xuống.
Không mất bao lâu saum nhân viên phục vụ tìm đến, Hứa Cảnh Minh lập tức chọn một ly rượu.
“Theo quy tắc mời người giúp đỡ, mọi người thường lấy phí bảo hiểm rơi vào khoảng 50%, phí bảo hiểm gấp đôi như vậy đã là rất cao rồi, Ẩn Tiêu này còn muốn lấy thêm xu vũ trụ… ông ta rõ ràng muốn thi triển công phu sư tử ngoạm, nuốt một khoản lớn từ mình.”
Hứa Cảnh Minh bưng ly rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một hớp.
Bởi vì Hứa Cảnh Minh quá xuất sắc, cho nên tuyệt đại đa số sinh mệnh Bản Nguyên đều rất nể nang hắn.
Nhưng Hứa Cảnh Minh biết rõ ràng! Không phải tất cả mọi người cũng sẽ nể mặt hắn.
Nói đến cùng, Ẩn Tiếu cũng là một trong số các sinh mệnh Bản Nguyên cấp 10 hàng đầu thuộc tháp học Vĩnh Hằng, nếu nhìn khắp cả tộc đàn nhân loại trong vũ trụ, ông ta cũng chỉ ở dưới cường giả Truyền Thuyết Vũ Trụ.
Ngay cả khi đứng trước mặt một cường giả Truyền Thuyết Vũ Trụ, một nhân vật như Ẩn Tiêu cũng có sự kiêu ngạo riêng.
“Dù sao trong mắt đại đa số người đời, mình cũng chỉ có thể đạt đến cảnh giới Truyền Thuyết Vũ Trụ, còn xác suất đạt tới cảnh giới Chí Cao vô cùng nhỏ bé.”
Hứa Cảnh Minh biết rõ bọn họ nghĩ như vậy là do căn cứ theo số liệu lịch sử.
Suy cho cùng, những người có khả năng đạt tới cảnh giới Chí Cao nào mà không trải qua quá trình rèn luyện khó khăn chứ?
Không phải trở thành sinh mệnh Bản Nguyên nhanh hơn người khác, thì sẽ có giá trị cao hơn người khác.
“Cậu có phải sư đệ Ngô Minh không?” Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên.
Hứa Cảnh Minh quay đầu lại nhìn, một thanh niên mặc áo choàng xám từ phía sau đi tới, hắn ta có khuôn mặt khá giống với Lư Nã Đạc, chỉ là khí tức trầm lắng kín đáo hơn, cả người giống như một cái “lỗ đen”.
“Tôi không ngờ mình lại gặp sư đệ Ngô Minh ở đây.”
Người thanh niên mặc áo choàng xám đi tới, tỏ ra khá nhiệt tình với Hứa Cảnh Minh.
Lúc này, Hứa Cảnh Minh bèn đứng dậy, mỉm cười chào hỏi: “Sư huynh Ám Tinh.”
Người đang đứng trước mắt hắn chính là Lư Nã Tinh!
Lư Nã Tinh là anh trai của Lư Nã Đạc, một sinh mệnh Bản Nguyên cấp 10 của viện nghiên cứu Nguyên Sơ, có danh hiệu là “Ám Tinh”. Hắn ta cũng là người thừa kế thứ hai trong danh sách kế vị trí hoàng đế của nền văn minh Nguyên Tinh.
“Sư đệ Ngô Minh cũng tới đây để nhờ người trao đổi bảo vật à?” Lư Nã Tinh cười nói.
“Cậu có cần tôi giúp gì không? Tôi có quen vài người ở tháp học Vĩnh Hằng, có lẽ cũng giúp đỡ được sư đệ.”
“Tôi đã mời người giúp rồi.” Hứa Cảnh Minh nói.
“Được, có chuyện gì thì cậu cứ nói với tôi nhé, tôi đi gặp bạn mình trước đây.” Lư Nã Tinh nói.
Hứa Cảnh Minh gật đầu rồi nhìn Lư Nã Tinh đi về phía xa xa, Lư Nã Tinh tới đây cũng vì muốn đổi đồ vật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận