Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 966: (Phần 8) Ba vị Chí Cao của tộc đàn nhân loại giáng lâm (2)

Xích Mông tò mò hỏi: “Chẳng phải ai cũng nói là sinh mệnh Cao Duy cảnh giới thứ ba có khả năng thay đổi quá khứ, quyết định tương lai sao? Ngay cả khi bọn họ chủ động nhảy vào ngôi sao Nguyên Sơ, tự nguyện thiêu rụi bản thân, thì vẫn có thể phục sinh trở lại sao? Thế thì tại sao năm vị “sinh mệnh Cao Duy cảnh giới thứ ba” được phổ biến trong Thần tộc Hư Không lại chết rồi?”
“Theo một lời đồn lưu truyền ở không gian Cao Duy, nếu như sinh mệnh Cao Duy cảnh giới thứ ba không muốn chết, thì nhất định sẽ không chết! Còn về phần năm vị “sinh mệnh Cao Duy cảnh giới thứ ba” kia chết như thế nào, thì ta cũng không rõ!”
Viện trưởng nhìn Hứa Cảnh Minh đang nằm ở đó: “Điều đáng mừng là Hứa Cảnh Minh chỉ nhìn thấy bóng dáng của một sinh mệnh Cao Duy cảnh giới thứ ba không còn tồn tại!”
“Tất nhiên rồi, Thần tộc Hư Không cũng chả dám đánh đổi hình ảnh của “sinh mệnh Cao Duy cảnh giới thứ ba” còn tồn tại chỉ để ô nhiễm một sinh mệnh Đê Vĩ như Hứa Cảnh Minh! Đó là một loại khinh rẻ, xúc phạm.”
Tổng thư ký Hắc Thiên nói: “Một khi sinh mệnh Cao Duy cảnh giới thứ ba nổi cơn thịnh nộ, thì cả Thần tộc Hư Không sẽ bị hủy diệt!”
Viện trưởng gật đầu đồng ý, nhưng vẫn tiếp tục nhìn chăm chú vào Hứa Cảnh Minh, cũng như nghiên cứu luồng lực lượng ăn mòn trong người hắn.
“Viện trưởng, chúng ta nên làm gì tiếp theo?” Xích Mông hỏi.
“Cơ thể bị ô nhiễm ăn mòn là chuyện nhỏ, ý thức tâm linh bị ô nhiễm rồi biến dạng mới là chuyện lớn.”
Viện trưởng nói: “Tôi đã thông báo cho chủ nhân của cô đảo Thời Không và tháp chủ của tháp học Vĩnh Hằng rồi, hai người bọn họ sẽ tới đây nhanh thôi.”
“Chủ nhân cô đảo Thời Không và tháp chủ của tháp học Vĩnh Hằng sẽ tới đây sao?” Cả Xích Mông lẫn tổng thư ký Hắc Thiên đều giật mình.
Phải biết rằng ba vị Chí Cao của tộc đàn nhân loại cũng không dễ dàng gì mới có thể giáng lâm tại một phương vũ trụ này! Thậm chí ngay cả Xích Đồng cũng chỉ mới gặp mẹ ruột của mình được vài lần!
Từ điều này có thể thấy rằng… cả ba vị Chí Cao đã bỏ ra một cái giá lớn để điều động một phần ý thức giáng lâm tới đây vì Hứa Cảnh Minh!
Vút vút!
Hai bóng người đột nhiên xuất hiện tại góc của toà cung điện, phó viện trưởng Xích Mông và tổng thư ký Hắc Thiên đều nhìn sang bên đó.
Trong hai bóng người này, một là người đàn ông trung niên mặc áo bào dài giản dị, diện mạo trông có vẻ trải đời, trên người phảng phất khí tức siêu nhiên thánh khiết. Những người có mặt tại đây đều có thể nhìn thấy hư ảnh vực sâu kinh khủng sau lưng người đàn ông này, nhưng khí chất siêu nhiên của ông ta lại hoàn toàn trấn áp được bóng tối trong vực sâu kia.
Người còn lại là một phụ nữ không rõ mặt mũi, mặc dù bà ta rõ ràng đang đứng rất gần, nhưng phó viện trưởng Xích Mông và tổng thư ký Hắc Thiên đều cảm thấy người này ở nơi rất xa, như thể đây là một sự tồn tại trong chiều không gian khác.
“Làm phiền hai người phải về đây một chuyến, tôi nhất định sẽ gánh vác những hao tổn khi giáng lâm tại đây.” Viện trưởng nói.
“Hứa Cảnh Minh là thiên tài của tộc đàn nhân loại, bọn tôi tất nhiên phải về đây để xem xét tình hình! Thần tộc Hư Không càng lúc càng vô liêm sỉ, không thèm kiêng nể gì cả! Bọn hắn còn dám sử dụng thiên tài của các tộc đàn trong vũ trụ làm vật thí nghiệm cho chính mình.” Tháp chủ của tháp học Vĩnh Hằng thể hiện sự giận dữ trong giọng nói.
“Chúng ta không nên nhúng tay vào cuộc tranh đấu giữa sinh mệnh Đê Vĩ.”
Chủ nhân cô đảo Thời Không nhìn Hứa Cảnh Minh nằm trên tảng băng lục giác: “Viện trưởng Chử, ngay cả ông cũng không có cách nào trục xuất được nó sao?”
Viện trưởng gật đầu: “Sau khi phán đoán tình trạng của Hứa Cảnh Minh, tôi đã thử bảy loại lửa Cao Duy khác nhau, bao gồm gồm Tịnh Linh Chi Hỏa, Tội Nghiệt Chi Hỏa, Nhân Quả Chi Hỏa… thế nhưng vẫn không thể xua tan hình ảnh kia đi được.
“Chỉ là một đoạn hình ảnh của sinh mệnh Cao Duy cảnh giới thứ ba mà đã đáng sợ như thế sao? Sự chênh lệch giữa chúng ta và cảnh giới thứ ba quả thực quá lớn! Để tôi thử một chút!” Chủ đảo Thời Không bước về phía trước: “Tôi sẽ điều động dòng nước Mẫu Hà từ không gian Cao Duy tới đây, thử xem có thể rửa sạch ý thức tâm linh cho hắn được hay không.”
Viện trưởng và tháp chủ của tháp học Vĩnh Hằng đồng thời gật đầu, cùng nhau quan sát.
Chủ nhân cô đảo Thời Không nhìn Hứa Cảnh Minh nằm đó, sau đó vươn tay phải về phía hắn. Bàn tay trắng trẻo của bà ta dường như ẩn chứa thời không vô tận, khiến cho ý thức tâm linh của phó viện trưởng Xích Mông đang đứng cạnh quan sát cũng chìm đắm vào trong đó.
“Ào ào ào…”
Dưới sự dẫn dắt của bàn tay chủ nhân cô đảo Thời Không, một dòng sông Cao Duy bao la vô tận xuất hiện, lớn hơn Hà Lưu Thời Không của một phương vũ trụ không biết bao nhiêu lần. Hay nói cách khác, ngay cả một phương vũ trụ cũng cũng nhỏ bé như sỏi đá trước mặt nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận